Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ha ha ha!
Tiếng cười to của Lăng Phi Độ từ xa truyền đến:
- Tuyết Thánh Nữ, Thập Nhị huynh, cuối cùng chúng ta cũng hội hợp lần nữa. Tuy nhiên các người không đủ tiêu chuẩn, có thể phá trận vậy tại sao không đến tìm chúng ta sớm chút, chúng ta xém chút là bị ép điên rồi.
Tuyết Thánh Nữ và Lâu Thập Nhị liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra một sự phản cảm và chán ghét, cứu được Lăng Phi Độ vậy mà hắn còn phàn nàn mọi người tới muộn sao?
Người mà Lục Ly không muốn cứu nhất chính là Lăng Phi Độ, bởi vì người này đã nhiều lần lộ ra sát ý với hắn, có lẽ cứu được hắn sẽ bị hắn lặng yên đánh lén giết chết.
Tuy nhiên đã cứu được, Lục Ly cũng không muốn nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc đứng thẳng. Sau khi đám người Lăng Phi Độ chạy tới, Lâu Thập Nhị mới mở miệng nói:
- Lăng công tử, cứu các ngươi không phải là chúng tôi mà là Lục huynh đệ. Nếu như không phải hắn có thể phá trận, chúng ta cũng sẽ bị nhốt ở đây.
- A?
Dường như Lăng Phi Độ mới phát hiện ra Lục Ly, liếc mắt một cái trên mặt lộ ra tươi cười, tuy nhiên luôn có cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười, hắn gật đầu nói:
- Không sai, Lục huynh đệ, Lăng Phi Độ ta sẽ nhớ kỹ chuyện này của ngươi. Khi trở về nếu ngươi muốn gia nhập Lăng Tiêu Các của chúng ta, ta sẽ giúp ngươi giới thiệu.
Lục Ly nghe xong trong lòng càng thêm không thoải mái, thái độ của Lăng Phi Độ cao cao tại thượng, giống như đang bố thí hắn? Đừng nói tới chuyện hắn không muốn vào Lăng Tiêu Các, coi như muốn vào thì nghe được Lăng Phi Độ nói như vậy, hắn cũng sẽ hủy đi ý nghĩ này.
Ngoài mặt Lục Ly vẫn còn là khách khí chắp tay nói:
- Đa tạ Lăng công tử.
Lăng Phi Độ khoát tay áo nói:
- Đừng khách khí như vậy, đây đều là việc nhỏ. Bây giờ quan trọng nhất chính là chúng ta phá giải huyễn trận này như thế nào, đi ra cửa ải này, Lục huynh đệ có phương pháp vẹn toàn không?
- Không có!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Ta chỉ có thể phá giải cấm chế đơn giản nhất bên ngoài, muốn ra ngoài, ta cũng vô năng bất lực, chỉ có thể dựa vào các vị.
- Bất lực sao?
Sắc mặt Lăng Phi Độ trầm xuống, không nhìn Lục Ly nữa, ánh mắt nhìn qua Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ hỏi:
- Hai vị có cách không?
- Không có!
Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ đều lắc đầu, vẻ mặt Lăng Phi Độ trở nên càng khó coi, hắn có chút bực bội thở dài nói:
- Vốn dĩ tưởng rằng các người đã phá vỡ cấm chế, haizz... Chẳng lẽ phải ở nơi này cố thủ nghìn năm sao?
Lục Ly hướng Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ nháy mắt ra dấu, hai người đều thấy rõ Lục Ly vô cùng chán ghét Lăng Phi Độ. Hai người thật ra cũng không muốn ở chung với Lăng Phi Độ, Lâu Thập Nhị mở miệng nói:
- Lăng công tử, bằng không các ngươi đi dạo ở xung quanh đi, tìm cách phá giải cấm chế còn bọn ta tiếp tục tìm kiếm đệ tử của bổn tọag, nếu không bọn họ sẽ điên mất. À... Nếu như tìm thấy đệ tử Lăng Tiêu Các, bọn ta sẽ để cho bọn họ chạy tới tìm các ngươi.
- Cùng đi đi!
Lăng Phi Độ nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Nhiều người lực lượng lớn, có thể cùng nhau nghĩ cách.
Lục Ly có chút đau lòng, Lăng Phi Độ này không biết mọi người ghét hắn? Sao mà da mặt lại dày dữ vậy? Lục Ly thậm chí không muốn giúp Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ, muốn một mình rời đi.
Không phải là hắn không nắm chắc việc phá vỡ huyễn trận, ít nhất hắn nắm chắc một chút xíu, nhưng hắn không muốn giúp Lăng Phi Độ. Cho dù hắn có thể phá trận, hắn cũng sẽ không mang Lăng Phi Độ ra ngoài, mà để hắn và đệ tử Lăng Tiêu Các ở đây vây khốn hơn nghìn năm.
- Đi thôi, Lục huynh!
Lâu Thập Nhị đoán được Lục Ly ý nghĩ trong lòng, thân mật vỗ vỗ bả vai Lục Ly, đưa qua một ánh mắt. Lục Ly mím môi một cái, cũng không nói cái gì, đi đến Lâu Thập Nhị phía trước.
Lăng Phi Độ nhàn nhạt lườm Lục Ly một chút, không nói gì thêm, đi qua chỗ Tuyết Thánh Nữ, lẩm bẩm. Vẻ mặt Tuyết Thánh Nữ lãnh đạm, trên cơ bản không nói lời nào, nghe Lăng Phi Độ ở bên cạnh liên miên, lải nhải...
Sau khi chạy nghìn dặm, Lục Ly lại bắt đầu phá trận, thần niệm Lăng Phi Độ và người của Lăng Tiêu Các đều nhìn về xúc tu phía dưới chân của Lục Ly.
Chờ sau khi huyễn trận xung quanh phá vỡ khung cảnh biến đổi, trong mắt Lăng Phi Độ sáng lên, lại gần nói:
- Lục huynh đệ, bảo vật này của ngươi rất thần kỳ, có thể phá huyễn trận, vậy tại sao không thể tìm ra lối ra vậy?
Lục Ly nhìn Lăng Phi Độ một chút, giải thích nói:
- Huyễn trận ở cửa ải này có ba tầng, tầng thứ nhất chính là trận ta phá bây giờ, huyễn trận cảnh vật. Tầng thứ hai là huyễn trận linh hồn, tầng thứ ba là lối ra huyễn trận. Dựa vào năng lực của ta chỉ có thể phá vỡ tầng thứ nhất, hai tầng sau không phá nổi là tuyệt đối không ra được.
- Không lý nào.
Lăng Phi Độ nhíu mày, ảnh mắt nhìn Huyết Tiên Đằng dưới chân Lục Ly một chút nói:
- Có phải là do cảnh giới của Lục huynh đệ quá thấp nên không thể nào khai mở được bảo vật này hoàn toàn không? Bằng không thì ngươi cho ta mượn bảo vật này sử dụng được không? Lỡ đâu ta có thể phá trận, như vậy mọi người đều có thể đi ra không phải sao?
Xoẹt Xoẹt!
Vẻ mặt Lục Ly lập tức trở nên khó coi, sắc mặt của Lâu Thập Nhị, Tuyết Thánh Nữ với các đệ tử Tuyết Sơn Cung và Yến Vũ Lâu cũng thay đổi, tất cả vô cùng bất mãn nhìn sang Lăng Phi Độ.
Lăng Phi Độ muốn lấy ơn báo oán sao? Định cướp đoạt Huyết Tiên Đằng của Lục Ly?
Gặp qua vô sỉ nhưng chưa thấy qua người giống như Lăng Phi Độ, thậm chí một, hai đệ tử của Lăng Tiêu Các cũng cảm giác da mặt có chút nóng rát.
- Khụ...
Lăng Phi Độ nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi, ánh mắt nhìn hắn đều không được bình thường, có chút ngượng ngùng tằng hắng nói:
- Mọi người đừng nhìn ta như vậy chứ, ta đây cũng không phải vì mọi người tìm kiếm đường ra sao? Huống chi không phải ta muốn cướp đoạt bảo vật của Lục huynh đệ, chỉ là muốn mượn xem thử, rất muốn nghĩ ra cách, bản thân ta đối với trận pháp cấm chế cũng là có nghiên cứu nhất định.
- Ha ha!