Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lưu Vân hơi khó xử nhìn qua Thiên Huyễn Hàn và Lục Ly, trường hợp như thế này đương nhiên Lục Ly không thể nói chuyện. Thiên Huyễn Hàn nghĩ một chút, sắc mặt trở nên âm trầm nói:
- Liên Tuyết sư tỷ, ngươi đừng có mà hung hăng càn quấy, ngươi làm khó Lưu Vân làm cái gì? Có bản lĩnh thì tự đi tìm Tề trưởng lão.
- Hừ!
Giang Liên Tuyết vốn tức đầy một bụng, Thiên Huyễn Hàn lại dám xen vào, nàng lập tức trừng mắt với Thiên Huyễn Hàn nói:
- Thiên Huyễn Hàn, ngươi được coi là cái gì? Chẳng qua là ăn may được Cổ trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền thôi sao? Ngươi thật sự coi mình là đại nhân vật sao? Ở Thần Khí Các còn chưa tới lượt ngươi nói chuyện, còn dám nói nữa có tin ta quất ngươi hay không?
Thiên Huyễn Hàn nổi giận, Giang Liên Tuyết này ỷ vào mình có chút quan hệ thân thích với các chủ mà phách lối như thế sao?
Hắn không nghĩ ngợi mà đấu khẩu lại:
- Quất ta sao? Ngươi thử xem, có tin ta nói ra chuyện ngày hôm đó của hai người hay không?
- Móa!
Sắc mặt Lục Ly thay đổi, Thiên Huyễn Hàn này đúng là ngu ngốc mà, sao lại nói ra chuyện này chứ?
Lời kia của Thiên Huyễn Hàn vừa thốt ra, quả nhiên sắc mặt của Giang Liên Tuyết và Mộng Ngọc thay đổi, trong đôi mắt Giang Liên Tuyết lộ ra sát khí, gương mặt xinh đẹp nhìn có chút vặn vẹo, giống như một con sư tử cái muốn cắn người.
- Được, được, được.
Giang Liên Tuyết liên tục nói ba chữ được, ánh mắt đảo qua người Thiên Huyễn Hàn và Lục Ly, lạnh giọng nói:
- Kỹ thuật diễn ngày hôm đó của các ngươi cũng không tệ, hừ hừ, các ngươi chờ đó cho ta đi!
Nói xong Giang Liên Tuyết mang theo Mộng Ngọc dùng hết tốc lực chạy ra ngoài, miệng Lục Ly hơi đắng, xem ra lần này có phiền phức lớn rồi.
Thiên Huyễn Hàn sờ đầu, quay đầu nhìn qua Lục Ly nói:
- Ly ca, có phải ta nói gì sai không?
Lục Ly rất muốn đá Thiên Huyễn Hàn một đá, chỉ tiếc Lưu Vân ở đây. Đây chính là một tên ngu ngốc, khó trách Cổ trưởng lão dễ bị hắn làm tức như vậy.
Lục Ly không trả lời Thiên Huyễn Hàn, não hắn nhanh chóng hoạt động, nghĩ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn tin Giang Liên Tuyết sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy, chắc chắn sẽ tìm bọn hắn gây phiền phức, bây giờ hắn phải suy nghĩ xem nên làm sao giải quyết cục diện chốc nữa sẽ xảy ra.
- Không được, đi thôi.
Lục Ly trầm ngâm một lát, phất tay nói:
- Tiểu Hàn, lập tức trở về, trễ chút nữa là có phiền phức lớn.
Giang Liên Tuyết sẽ không có ý định từ bỏ, chắc chắn là tìm người đến, với tính cách của Giang Liên Tuyết đoán chừng sẽ không quản bất cứ cái gì, đợi đâm thủng trời rồi tính sau, hai người ở lại đây sẽ gặp phiền phức lớn.
Cho nên chỉ có trở lại trang viên của Cổ trưởng lão, hai người mới có thể an toàn, có Cổ trưởng lão tọa trấn, nàng sẽ không lật trời được.
Thiên Huyễn Hàn tỉnh ngộ, hiểu họa từ miệng mà ra, sau khi hắn và Lục Ly từ biệt với Lưu Vân lại nhanh chóng đi đến sân của Cổ trưởng lão.
Tốc độ của hai người nhanh hết mức, chỉ trong thời gian nửa nén nhang hai người đã trở về, may mắn Giang Liên Tuyết không có phái người chặn hai người lại.
Lục Ly chờ trong giây lát, xác định không có chuyện gì, dặn dò:
- Trong khoảng thời gian này đừng có đi ra ngoài, nếu như Giang Liên Tuyết tìm tới cửa, ngươi lập tức đi xin Cổ trưởng lão hỗ trợ.
- Ừm, ừm.
Thiên Huyễn Hàn nhẹ gật đầu, hai người ngồi chờ nửa canh giờ trong phòng, thấy vẫn không có chuyện gì, có chút yên tâm.
Ngồi thêm một lát, Lục Ly trở về phòng, không thể nào bởi vì chuyện này mà liên tục trông chừng ở đây đúng không? Hắn dặn dò Thiên Huyễn Hàn vài câu, người kia biết mình gây họa, chủ động xin lỗi Lục Ly, nói đã liên luỵ Lục Ly.
Trở lại trong phòng, Lục Ly tiếp tục đọc sách. Một ngày trôi qua, bên ngoài vẫn là không có chuyện gì, hắn dần dần yên tâm cũng không để ý nữa.
Sau hai ngày, cấm chế trong phòng Lục Ly sáng lên, lông mày hắn nhíu lại, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Hắn nhanh chóng mở cấm chế ra, Thiên Huyễn Hàn xông tới như nhanh chớp nói:
- Không xong rồi, Ly ca, nữ nhân điên Giang Liên Tuyết kia dẫn người giết vào đây!
Thần niệm Lục Ly lập tức quét ra, phát hiện sau lưng Giang Liên Tuyết và Mộng Ngọc có Long Vân Hải, Long Vân Sơn, Long Vấn Thiên và một lão giả nổi giận đùng đùng đi đến, thần niệm hắn quét tới tới hậu viện, phát hiện Cổ trưởng lão không ở đây là sao?
- Điệu hổ ly sơn!
Trong nháy mắt Lục Ly đã hiểu, khó trách với tính tình của Giang Liên Tuyết vậy mà không có lập tức tìm tới cửa, nàng muốn tìm cơ hội lừa Cổ trưởng lão đi.
Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, Lục Ly lại không có bất kỳ hành động nào, đôi mắt hắn lấp lóe nghĩ đủ loại cách. Bọn người Long Vân Hải không đủ gây sợ, mấu chốt là lão giả nhìn giống như người hầu kia. Hơi thở của lão giả này rất hùng hậu, ít nhất là Thần Linh trên Thần bảng.
Bây giờ hắn có mười bốn viên Huyết Viêm Tinh, nếu như sử dụng Chiến Thần Khô Lâu, có lẽ có thể giết chết lão già này. Nhưng không thể để Chiến Thần Khô Lâu ra tay, nếu không Thiên Tà Châu rất có thể sẽ bị lộ ra ánh sáng.
Nếu như không thể sử dụng Chiến Thần Khô Lâu, vậy đoán chừng hắn và Thiên Huyễn Hàn sẽ bị hành hạ, không chỉ bị đánh, có lẽ sẽ bị ép xóa đi rất nhiều ký ức.
Mặc dù xóa đi một phần ký ức không phải chuyện gì lớn, nhưng lỡ như tổn hại linh hồn thì sao? Đến lúc đó không nói đến việc sẽ biến thành đồ đần và ngớ ngẩn, chắc chắn sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn trong việc tu luyện.
- Làm sao bây giờ? Sư phụ đi đâu rồi?
Mày của Lục Ly nhíu chặt, Thiên Huyễn Hàn lại sát khí đằng đằng nói:
- Ly ca đừng nóng vội, cùng lắm thì ta liều mạng với bọn họ.
- Liều mạng à? Liều thế nào hả?
Lục Ly im lặng, chiến lực của lão bộc kia cao cường, phỏng chừng có thể bắt giữ hai người trong một chiêu.
- Ngươi cầm cái này.
Trong lòng Lục Ly khẽ động, trong tay xuất hiện một viên Thiên Lôi Dẫn đưa cho Thiên Huyễn Hàn nói:
- Vào thời khắc mấu chốt ngươi lấy cái này ra, uy hiếp mọi người, nhưng tuyệt đối đừng dùng thật, đây là Thiên Lôi Dẫn, một khi dùng chúng ta sẽ bị đánh thành mảnh vụn hết đó.