Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Quan trọng nhất là trong tay Hạc trưởng lão có thần khí thánh phẩm!
Cho nên Lăng Vạn Kiếm đừng nói tiếp nhận mười lần công kích, cho dù một chiêu cũng không ngăn nổi. Hạc trưởng lão chỉ muốn ức hiếp người, cũng không làm việc theo quy củ. Tuy hắn và Lăng Vạn Kiếm là cùng bối, nhưng chiến lực kém quá xa, giống như đại nhân ức hiếp trẻ nhỏ.
Lăng Vạn Kiếm còn chưa muốn chết, một trận chiến với Long Huyết Sát, hắn có tự tin thắng lợi. Cho dù đánh bại cũng không đến mức chết trận. Nhưng đánh với Hạc trưởng lão, đó là hắn phải chết không cần nghi ngờ.
Hắn dừng một chút, ngượng ngùng sờ mũi:
- Hạc lão, người đức cao vọng trọng, việc này là ân oán giữa ta và Long Huyết Sát, người xen vào cũng không tốt đi!
- Có cái gì không tốt?
Hạc trưởng lão buông tay nói:
- Ngươi đang trách lão nhân không nói quy củ sao? Ức hiếp ngươi phải không?
Lăng Vạn Kiếm nhịn không được đáp trả một câu:
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đúng!
Hạc trưởng lão mịm cười nói:
- Hôm nay lão nhân muốn ức hiếp ngươi, không phục sao? Nếu ngươi dám muốn gây sự, thì phải nghĩ đến hậu quả chọ giận Thần Tượng Tông ta. Thần Tượng Tông ta cũng không phải con chó con mèo có thể bị trêu chọc!
- Ngươi!
Lăng Vạn Kiếm thiếu chút nữa phun máu, Hạc trưởng lão lấy thế áp người. Hắn đánh thì không đánh lại, giảng đạo lý người ta căn bản không muốn phân rõ trái phải với hắn, hoặc là tử chiến, hoặc chỉ có thể cúi đầu.
- Ghê thật!
Lục Ly ở một bên âm thầm cảm khái, nội tâm lần nữa sinh ra khát vọng mãnh liệt với thực lực tuyệt đối.
Không có thực lực, hắn chỉ có thể bị người khác tùy ý nắm thóp, sống chết bị người khác nắm giữ trong tay.
Còn có chiến lực tuyệt đối, có thể giống Hạc trưởng lão, muốn giảng đạo lý thì giảng đạo lý, không muốn giảng đạo lý thì có thể dùng uy thế mãnh liệt áp chế người khác, không phục cũng phải chịu đựng!
Thần tình Lăng Vạn Kiếm uất nghẹn, cười thảm vài tiếng, khí thế trên người yếu đi, bi phẫn nở nụ cười, chắp tay nói:
- Được, được, Hạc lão! Lần này Vạn Kiếm nhận sai rồi, ngươi nói phải làm sao đây?
Trên mặt Hạc trưởng lão lộ ra ý cười hiền lành, nhếch miệng nói:
- Vậy thì đúng rồi, không có thực lực thì đừng miễn cưỡng, lúc cần cúi đầu thì nên cúi đầu. Lão nhân cũng sẽ không làm khó ngươi, con ngươi phế đi tu vi, người còn lại ngươi tự tay giết, chuyện này sẽ bỏ qua.
Lăng Tiêu Các lần này đến năm người, đều là đại năng Thần Giới, thêm vào Nhan Thiên Cương và Lăng Hồng là bảy người. Hiện tại Hạc trưởng lão muốn phế Lăng Hồng, còn phải giết sáu người khác.
Nhan Thiên Cương và năm đại năng Thần Giới hơi biến sắc, nhất là năm đại năng Thần Giới, bọn họ chỉ đến hỗ trợ, chưa làm gì đã gặp tai bay vạ gió?
Sắc mặt Nhan Thiên Cương càng kém, hắn hao tốn tâm cơ chặn giết Lục Ly, lần này tiêu phí thật lớn, mưu hoa hồi lâu, thất bại trong gang tấc thì thôi, kết cục còn phải chết?
Thần Hoàng Giới bị Lục Ly đánh hạ, Thần Hoàng Thành bị Lục Ly cướp đoạt, tử đệ Nhan gia bị tru sát hơn phân nửa, còn lại một ít dư nghiệt hoặc bị thanh trừ, hoặc chỉ có thể kéo dài hơi tàn.
Trừ phi hắn thông qua Thời Không Phủ trở về bên ngoài Cửu Giới, Nhan gia là không có hy vọng quật dậy lần nữa. Muốn cưỡi Truyền Tống Trận của Thời Không Phủ trở về, lấy năng lực của hắn, trong mấy ngàn năm tuyệt đối không làm được.
Cho nên, nguyện vọng duy nhất của hắn là đánh chết Lục Ly, thay tử đệ Nhan gia đã chết báo thù, lại không nghĩ rằng lần này phải chết ở Tinh Mang Thành?
Trong mắt hắn đều là vẻ oán hận, nhìn chằm chằm Lục Ly, rồi lặng lẽ nhìn sang Lăng Vạn Kiếm, hy vọng hắn bảo hộ mình.
Nhưng Lăng Vạn Kiếm căn bản không nhìn hắn, con ngươi lóe sáng, cắn răng nói:
- Hạc lão, Lăng Hồng là con trai độc nhất của ta, là ký thác duy nhất của ta, hy vọng ngươi giơ cao đánh khẽ!
Xoạt xoạt!
Nhan Thiên Cương và năm đại năng Thần Giới còn lại hoàn toàn tuyệt vọng. Lăng Vạn Kiếm là muốn bỏ rơi bọn họ, nếu bọn họ còn ở đây, chỉ có thể chết.
- Lục Ly, chết!
Nhan Thiên Cương tự biết không tránh khỏi cái chết, hắn bi phẫn gầm lên. Thân mình phóng ra, trong tay xuất hiện một thanh trường đao, giống như dã thú lâm vào tuyệt cảnh sắp chết, đột nhiên phóng đến chỗ Lục Ly.
- Con kiến!
Long Huyết Sát lạnh lùng nhìn Nhan Thiên Cương, búa lớn trong tay tùy ý vung lên. Hắn cũng không phóng thích chiêu thức quá mạnh mẽ, một luồng bạch quang sáng lên. Nhan Thiên Cương căn bản không kịp phản ứng, thân mình đã bị xé thành hai cánh hoa, ngay cả Phẩm Thần Khí trên người cũng bị bổ đôi.
Nhan Thiên Cương, chết!
Lục Ly chớp chớp mắt, có hơi không dám tin. Địch nhân cuối cùng của hắn ở nhân gian lại bị đánh chết dễ dàng như vậy? Nhớ năm đó, Nhan Thiên Cương ngưng tụ phân thân, bọn họ còn kém chút bó tay không biện pháp, toàn bộ bị giết.
Đại năng Thần Giới... a!
Nhan Thiên Cương chỉ mạnh hơn chứ không kém hơn Đấu Thiên Đại Đế, Tổ Thần của Nhan gia bị Long Huyết Sát đánh chết dễ dàng như ruồi bọ.
Thực lực tuyệt đối!
Đôi mắt Lục Ly trở nên nóng rực, nội tâm vô cùng khát vọng với thực lực cường đại.
Nội tâm hắn âm thầm hạ quyết tâm, việc này qua đi, hắn giao toàn bộ chuyện luyện khí cho Huyết Linh Nhi, hắn sẽ một lòng nghiên cứu võ đạo, tăng cường chiến lực của mình.
- Trốn chạy!
Năm đại năng Thần Giới Lăng Tiêu Các liếc mắt lẫn nhau, dường như đồng thời cùng bay trốn đến bốn phương tám hướng.
Bọn họ cũng biết, hôm nay mặc kệ Lăng Hồng có bị phế hay không, bọn họ lưu lại hẳn bị chết không thể nghi ngờ. Hiện tại cùng nhau trốn còn có một khả năng sống sót, có lẽ vận khí không tồi có thể chạy ra ngoài.
Bọn họ suy nghĩ nhiều rồi.
Lạc Thác nháy mắt ra dấu với vài người, Bộ lão và mấy cường giả đều ra tay. Một người tập trung một người, chỉ trong hai nháy mắt, năm đại năng Thần Giới đều bị giết. Công kích của năm cường giả cực kỳ mau, Lục Ly căn bản không thấy rõ gì, năm người đã bị chấn sát, hoặc bị chặt ngang.
- Ha hả?
Lăng Vạn Kiếm nhìn thấy năm người chết thảm, trên mặt cười thảm. Hắn thấy Hạc trưởng lão không đáp lại gì, thống khổ liếc mắt nhìn Lăng Hồng.
Trên mặt Lăng Hồng lộ ra ý cười chua sót, phế đi tu vi có hai biện pháp.