Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Yên tâm, nếu không cứu sống được, toàn bộ thần nguyên sẽ được trả lại, ngươi chỉ cần giao ba ức thần nguyên là đủ.
- Ừm!
Lục Ly dứt khoát lấy ra giới chỉ, sau đó từng đống thần nguyên hiện ra, chất đầy một góc. Diệp Khai phất tay một cái, cấp tốc thu hồi những thần nguyên kia rồi đi ra bên ngoài lấy Băng Linh Thảo.
- Vị công tử này, mời sang đây ngồi một lúc, khả năng Diệp quản sự phải cần thêm chút thời gian, Băng Linh Thảo chắc đang ở trong kho.
Vị tiểu thư kia đột nhiên mở miệng, Lục Ly nghĩ nghĩ liền đi theo nàng tới một nơi thiền điện. Vừa rồi vị tiểu thư này chỉ bằng một câu đã giúp hắn miễn tiết kiệm hơn ức thần nguyên, sao hắn có thể không nể mặt? Hơn nữa khí tức vị tiểu thư này cực kỳ đặc biệt, khiến người cảm thấy thoải mái, rất dễ khiến người thân cận.
Tiến vào thiền điện, thị nữ dâng nước trà, vị tiểu thư kia đột nhiên đưa tay đánh ra một đạo thần lực, trong thiền điện mở ra cấm chế. Lục Ly hơi ngớ, theo bản năng ngấm ngầm giới bị, nơi này chính là Bàn Vương Phủ, vị tiểu thư đây lại là người gia tộc Bàn Vương, mong là đừng xảy ra chuyện gì.
- Lục công tử chớ cẳng thẳng, Vũ Thấm không có ý khác, chỉ là không muốn để người ngoài nghe được chúng ta nói chuyện thôi.
Tiểu thư mở miệng ôn nhu nói, khiến giới bị trong lòng Lục Ly giảm đi ít nhiều.
Sau đó tiểu thư đứng dậy, lấy xuống lụa mỏng che mặt, cúi người thi lễ một cái rồi nói:
- Bàn Vũ Thấm gặp qua Lục Ly công tử!
Tiểu thư lấy đi lụa mỏng, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, gương mặt này tương đồng với khí chất của nàng. Nhìn lần đầu tiên không cảm thấy kinh diễm, nhưng nhìn lần thứ hai ngươi sẽ phát hiện nữ tử này đặc biệt dễ nhìn, hơn nữa càng nhìn càng có phong thái riêng. Như là một khối mỹ ngọc sáng óng ánh, càng quan sát càng cảm nhận được vẻ đẹp ẩn sâu bên trong.
Lục Ly nhìn mấy lần, ánh mắt dần bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ Bàn Vũ Thấm lại nhận ra thân phận hắn? Hơn nữa ngữ khí còn kiên định như thế.
Chẳng qua nghĩ đến nữ tử này mở ra cấm chế, không muốn cho người ngoài nghe được hai người nói chuyện, lại còn chủ động gỡ xuống khăn che mặt, chính thức hành lễ với mình, đồng thời báo ra tên họ, hẳn là sẽ không có ác ý.
Hắn định thần lại, cười khổ chắp tay nói:
- Cừu gia của Lục mỗ quá nhiều, không thể không dùng tên giả, hy vọng Bàn tiểu thư đừng trách. À, sao Bàn tiểu thư nhận ra tại hại?
- Bởi vì ta từng xem qua chân dung ngươi.
Bàn Vũ Thấm khẽ cười, giải thích nói:
- Bàn Vương Phủ một mực rất chú ý chuyện ở Thần Giới, ngươi lại náo ra động tĩnh lớn như vậy, bên này tự nhiên sẽ thu thập tư liệu về ngươi. Vừa khéo ta từng nhìn qua chân dung, chẳng qua ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói với người thứ hai, cũng sẽ dặn dò Diệp Khai và ba vị Dược Sư kia.
Ánh mắt Bàn Vũ Thấm rất chân thành, trong lòng Lục Ly bất giác nảy sinh tín nhiệm với nàng, gật đầu nói:
- Đa tạ Bàn tiểu thư, tại hạ cừu gia quá nhiều, thực lực lại không mạnh, tình cảnh thực sự như giẫm trên băng mỏng...
- Thực lực không mạnh?
Khóe miệng Bàn Vũ Thấm nhếch lên ý cười như thể giễu cợt, nói:
- Có thể đào tẩu dưới sự truy sát của hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, còn có thể đánh chết hai tên Đại Năng Thần Giới, nếu Lục công tử nói ngươi thực lực không mạnh, vậy chẳng phải quá nửa người Thần Giới cũng thực lực không mạnh. Lục công tử không cần quá căng thẳng, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, đúng không nào?
Nghe được câu kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, Lục Ly không khỏi yên tâm phần nào, có lẽ chính bởi vì khí chất đặc biệt trên thân Bàn tiểu thư khiến hắn bất giác sinh lòng tín nhiệm.
Lục Ly cười cười không muốn giải thích, rốt cuộc có giải thích thế nào cũng khó mà rõ được. Bàn Vũ Thấm đã truyền đạt đầy đủ thiện ý, thân là tiểu thư Bàn gia, dù không biết có phải tiểu thư trực hệ hay không, nhưng đã nể mặt thế rồi, nếu Lục Ly còn quấn quít, vậy thì quá không biết điều.
Bởi thế sau một hồi trầm ngâm, Lục Ly gật đầu nói:
- Có thể trở thành bằng hữu của Bàn tiểu thư, Lục Ly rất vinh hạnh.
- Không, hẳn là ta nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Bàn Vũ Thấm nghiêm túc nói:
- Ta có được thân phận địa vị bây giờ là nhờ gia tộc. Còn ngươi thì lại hoàn toàn dựa vào chính bản thân để giành được thành tựu uy danh, bởi thế tính ra vẫn là Vũ Thấm trèo cao.
Lục Ly lắc đầu nói:
- Nếu đã là bằng hữu, vậy đừng nói tới hai chữ trèo cao, đúng không nào?
- Ừm!
Bàn Vũ Thấm lần nữa khẽ cười, hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi cũng không thể nói hai chữ vinh hạnh, được chứ?
Lục Ly tròn mắt nói:
- Đó là ta khách khí, là lễ tiết, biết không?
- Hì hì, ta chỉ lấy ví dụ vậy thôi!
Bàn Vũ Thấm nghịch ngợm lè lưỡi, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt hiện lên hai mạt đỏ ửng.
Nàng và Lục Ly mới quen nhau chưa được bao lâu, không ngờ lại có thể làm ra động tác bất nhã như thế, hơn nữa đối thoại vừa rồi cũng quá mức thân cận, như thể hai người không phải vừa mới quen, mà là bạn cũ quen biết hiểu nhau rất nhiều năm.
Nghĩ tới đây, Bàn Vũ Thấm ngước mắt nhìn Lục Ly. Hai người nhìn nhau một lát, đột nhiên đều khẽ cười, một cảm giác khó nói bằng lời nảy sinh trong lòng cả hai.
Cảm giác này rất khó dùng ngôn từ để diễn tả, nhưng lại tồn tại chân thực, đây không phải hấp dẫn giữa dị tính với nhau, mà càng giống quân tử chi giao đạm mạc như nước…
Con người là một loại động vật rất kì lạ, có đôi khi người với người quen biết nhau rất nhiều năm, lại không khác gì kẻ lạ. Thậm chí ngày ngày ngủ chung trên một chiếc giường, song vẫn hoàn toàn không hiểu được trái tim đối phương. Trong khi có vài người chỉ mới lần đầu gặp mặt, chỉ sau lác đác mấy câu, lại cảm giác như là tri kỷ, như là bạn cũ nhiều năm...
Lúc này, tình cảnh giữa Lục Ly và Bàn Vũ Thấm chính là như vậy.
Đối với Lục Ly mà nói, trên thân tiểu thư Bàn gia này có một loại cảm giác rất đặc biệt, có thể khiến người bất giác thân cận nàng, tín nhiệm nàng.