Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Có thể khiến người buông xuống đề phòng, thậm chí quên nàng là một đại mỹ nhân, thoải mái trò chuyện tán gẫu.
Loại cảm giác đó không liên quan gì đến tình yêu nam nữ, mà càng giống như là anh hùng tôn trọng lẫn nhau, hoặc là... ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Nhìn từ góc độ bên phía Bàn Vũ Thấm, mới đầu phần nhiều chỉ là hiếu kỳ về Lục Ly. Bởi vì tư liệu về Lục Ly tư liệu nàng rất rõ ràng, một võ giả thiên tài phi thăng chưa đến mười năm, bỗng chốc vang danh khắp thiên hạ, trọng yếu nhất chính là hắn dám đối đầu với Thần Tượng Tông, đây là chuyện mà rất nhiều người bao gồm cả Bàn Vương dám nghĩ nhưng không dám làm.
Lục Ly lại làm, còn làm rất tuyệt, hung hăng đánh mặt Thần Tượng Tông, đồng thời tiêu sái phất tay rời đi, tiềm nhập vào U Yến chi địa.
Tứ đại thế lực siêu thần là tử địch của Cửu Đại Thần Vương, cũng là tử địch của vô số võ giả U Yến chi địa. Rất nhiều người và gia tộc đều bởi vì bị tứ đại thế lực siêu thần làm cho không cách nào an thân ở Thần Giới mới phải trốn vào U Yến chi địa, rất nhiều người có nằm mơ cũng muốn giết về Thần Giới, tiêu diệt tứ đại thế lực siêu thần.
Đương nhiên, đấy chẳng qua là nghĩ nghĩ trong đầu mà thôi, ai cũng không có thực lực như thế, cũng không có gan để làm chuyện như thế.
Lục Ly làm thay rất nhiều người chuyện bọn họ không dám làm, nếu Lục Ly lộ ra thân phận, lập tức sẽ thành danh nhân ở U Yến chi địa, sẽ trở thành thượng khách của Cửu Đại Thần Vương.
Chính bởi vì uy danh Lục Ly, Bàn Vũ Thấm mới đặt hắn ở địa vị ngang hàng, thậm chí cảm thấy Lục Ly còn lợi hại hơn mình nhiều Thế nên vừa rồi nàng mới mở miệng yêu cầu Diệp Khai chiết khấu ba mươi phần trăm, nếu không phải sợ Lục Ly hiểu lầm, thậm chí nàng sẽ còn tự tiện làm chủ, trực tiếp đưa cho Lục Ly.
Đương nhiên, Lục Ly vì cứu một sủng vật, không tiếc tiêu tốn mấy ức thần nguyên, điều này cũng khiến Bàn Vũ Thấm ngấm ngầm bội phục. Nàng gặp nhiều loại người lãnh huyết vô tình, hết thảy chỉ nhắm đến lợi ích, người như Lục Ly quả thực rất hiếm thấy.
Sùng kính, hiếu kì, bội phục, cộng thêm mị lực của chính bản thân Lục Ly, tất cả khiến cho Bàn Vũ Thấm buông lỏng đề phòng với hắn, tự nhiên sinh ra cảm giác thân cận. Hoặc cũng có thể là bởi khí tức sinh mệnh Lục Ly rất trẻ, khiến Bàn Vũ Thấm không quá mức câu thúc, cho nên mới có đoạn đối thoại vừa rồi...
Hai người nhìn nhau khẽ cười, sau đó không ai nói chuyện, khăng khăng cả hai đều không cảm thấy ngượng ngùng. Ngược lại có cảm giác chỉ nhìn vào ánh mắt liền có thể hiểu được đối phương muốn nói gì. Trạng thái này rất kỳ diệu, hai người đều không muốn đi đánh vỡ nó, cứ thế ngồi yên lặng thật lâu.
Ông!
Thẳng đến khi cấm chế gian phòng bị xúc động, Bàn Vũ Thấm mới như có tật giật mình, lập tức đeo lại khăn che mặt, sau đó đứng lên đóng lại cấm chế.
Lúc tới cửa nàng dừng lại, lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Lục Ly nói:
- Lục công tử, đây là lệnh bài của ta, ngươi luyện hóa sau đó yên ắng truyền tâm niệm vào trong liền có thể đưa tin với ta. Có bất kỳ chuyện gì cần Vũ Thấm hỗ trợ, cứ việc mở miệng.
Lục Ly cầm lấy tấm lệnh bài xinh xắn, lại cảm thấy phân lượng rất nặng. Một người mới vừa gặp mặt, nói chưa được mấy câu, còn là tiểu thư đại gia tộc, không ngờ lại tín nhiệm hắn như thế, điều này khiến hắn không khỏi cảm động.
- Giữa bằng hữu với nhau không cần nói lời cảm ơn!
Lục Ly tiếp lấy lệnh bài, sau đó chân thành nhìn vào mắt Bàn Vũ Thấm, nói:
- Sau này Bàn tiểu thư có chuyện gì cứ việc đưa tin cho ta, chỉ cần Lục mỗ có thể làm được, tuyệt không hai lời!
Bàn Vũ Thấm khẽ gật đầu, vì cứu trị một con linh sủng, Lục Ly có thể lấy ra năm ức thần nguyên, đủ thấy hắn là người chí tình chí nghĩa, lời hắn nói ra tuyệt không phải làm bộ.
Mở ra cấm chế, Diệp Khai đứng ở bên ngoài, hắn chắp tay nói:
- Thấm tiểu thư, Lục công tử, linh sủng kia đang được cứu trị, Điền lão nói không bao lâu nữa liền có thể tỉnh lại!
- Ừ!
Ánh mắt Lục Ly khẽ sáng lên, đeo lại mặt nạ, kích động đi ra ngoài. Hắn quét mắt nhìn tới, thấy lão giả lông mày trắng vừa mới cho Tiểu Bạch ăn vào một gốc linh dược, sau đó trong tay sáng lên hào quang màu xanh lục, tựa hồ đang giúp Tiểu Bạch luyện hóa dược lực.
Lục Ly không thấy được cảnh cho ăn linh dược, cũng không biết là đã cho ăn loại linh dược gì. Đương nhiên, dù không phải Băng Linh Thảo mà chỉ là linh dược bình thường, Lục Ly cũng nhận, chỉ cần cứu sống được Tiểu Bạch, những chuyện còn lại hắn đều không để ý.
Lục Ly khẩn trương đứng đợi ở bên, Bàn Vũ Thấm cũng lẳng lặng chờ đợi, chừng nửa canh giờ sau, thân thể Tiểu Bạch đột nhiên khẽ động, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly kích động lên lên, nghe được tiếng Lục Linh, mắt Tiểu Bạch mở ra, tung người bắn lên, nhảy vọt vào trong ngực Lục Ly.
- Ha ha ha ha!
Nhìn Tiểu Bạch kích động liếm lát khắp người mình, Lục Ly bật cười ha hả, trong mắt ẩn ẩn lấp lánh hơi nước.
Tiểu Bạch là đồng bạn lớn lên từ nhỏ với hắn, nhiều lần cứu mạng hắn, trong lòng hắn Tiểu Bạch tựa như em ruột. Lúc này em trai ruột thịt của mình sau nhiều năm ngủ say rốt cục tỉnh cũng lại, hắn sao có thể không kích động cho được?
Diệp Khai đứng nhìn Lục Ly và Tiểu Bạch thân mật một lúc, sau đó lấy ra một chiếc giới chỉ đưa qua nói:
- Lục công tử, đây là linh tài ngươi muốn mua, tất cả đều ở bên trong, ngươi kiểm tra lại xem.
Lục Ly khẽ gật đầu, tiếp lấy giới chỉ, thần niệm quét qua, xác định số lượng không sai liền dò hỏi nói:
- Chỗ này tổng là bao nhiêu thần nguyên?
Diệp Khai đảo mắt nhìn sang Bàn Vũ Thấm một cái, mỉm cười nói:
- Lục công tử, tổng cộng hai ức thần nguyên.
- Hai ức?
Lục Ly hơi ngớ, trước kia một phần vật liệu cần sáu bảy ngàn vạn thần nguyên, năm phần tính ra phải hơn ba ức, giờ lại chỉ lấy hai ức, mức chiết khấu này không thấp hơn vừa nãy là bao.
Hắn quay sang nhìn Bàn Vũ Thấm một cái, trong mắt kẻ sau mang theo ý cười nhàn nhạt, lại không nói gì.