Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Mang hắn ra ngoài thành!
Dương tiểu thư lạnh lùng nhìn Lục Ly một cái, sau đó yên ắng nháy mắt ra dấu với hộ vệ bên cạnh, bên người nàng có bảy tám tên hộ vệ, một tên trong đó còn là Đại Năng Thần Giới.
Đám hộ vệ thoáng ngập ngừng, rốt cuộc nơi này là Bàn Vương Thành, nếu động thủ làm lớn chuyện ở đây thì dù cha của Thiên Vương có tới cũng không cứu được bọn hắn.
Tên hộ vệ Đại Năng Thần Giới trầm ngâm một lúc, sau đó nói với Lục Ly:
- Tiểu tử, nếu ngươi thức thời thì lập tức quỳ xuống dập đầu chín cái với tiểu thư, nếu không tiểu thư mà không hạ hỏa, mạng nhỏ của ngươi liền đi đứt.
- Vậy ư?
Khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười lạnh lùng, mới đầu còn tưởng địa vị tiểu thư này lớn lắm, không ngờ chỉ là con gái cung chủ Thiên Hàn Cung, một thế lực thượng phẩm. Lục Ly biết Thiên Hàn Cung, đó là một thế lực thượng phẩm ở phụ cận Bàn Vương Thành, khó trách thống lĩnh U Yến Điện lại không quá nể mặt.
Nếu là tiểu thư thế lực siêu phẩm, có lẽ Lục Ly sẽ cố kỵ chút, nhưng tiểu thư một thế lực thượng phẩm mà cũng dám ngang ngược như thế, thật không biết nàng lớn lên kiểu gì? Làm sao sống đến chừng này mà vẫn chưa bị người đánh chết?
- Lỗ tai ngươi điếc rồi à?
Tên Đại Năng Thần Giới thấy Lục Ly không nói chuyện, không khỏi nổi giận, nếu không phải trong thành hắn sớm đã động thủ giết chết Lục Ly. Một tên Thần Linh cỏn con, ăn mặc cũng chỉ là áo bào bình thường, trên người thoạt nhìn không có thứ gì đáng tiền, không ngờ lại chẳng biết điều gì cả.
Tên Đại Năng Thần Giới hiểu tương đối rõ về tình hình tây nam bộ U Yến chi địa, công tử các gia tộc đại thế lực hắn đều biết cả. Lục Ly nhìn thế nào cũng không giống là công tử đại thế lực, chí ít bên người không có hộ vệ, công tử đại thế lực đi ra ngoài làm sao lại không mang theo hộ vệ cho được?
Bởi vậy tên Đại Năng Thần Giới này mới dám không chút kiêng dè, hắn biết gần đây tâm tình tiểu thư nhà mình rất kém, thế nên nếu hôm nay không hả giận cho nàng, lấy tính cách nàng tất sẽ náo ra đại sự.
- Lỗ tai ta không điếc!
Lục Ly lạnh lùng đáp một câu, sau đó nhàn nhạt nói:
- Ta không muốn gây chuyện, các ngươi cút đi!
- Cút?
Thái độ này của Lục Ly triệt để chọc giận Dương tiểu thư, nàng hừ lạnh nói:
- Dương Đồng, ngươi nói nhảm với hắn làm gì? Trực tiếp mang ra ngoài thành đánh chết là được rồi.
- Tiểu tử, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Tên Đại Năng Thần Giới cũng nổi giận, Lục Ly quá cuồng, không ngờ lại dám bảo bọn hắn cút đi, mặc dù trong Bàn Vương Thành không thể động thủ. Nhưng hắn có quen biết một ít thống lĩnh Bàn Vương Phủ, chỉ cần đừng náo quá lớn thì sẽ không việc gì.
Lục Ly nhún vai nói:
- Cứ uống rượu phạt đấy thì làm sao, muốn động thủ thì lại đây.
- Hả?
Đám hộ vệ biến sắc, ai nấy đều sát khí đằng đằng, trong mắt tên Đại Năng Thần Giới lóe lên hàn quang, thân hình hơi lắc, như u hồ bay tới Lục Ly, trực tiếp ra tay.
Ở trong mắt tên Đại Năng Thần Giới này, chút chiến lực của Lục Ly thực sự không đáng là gì, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng nắm xuống Lục Ly, sau đó mang ra ngoài thành giết chết.
Lục Ly không phản kích, thậm chí không thèm nhúc nhích mà chỉ gằn giọng gầm thét:
- To gan, dám động thủ ở Bàn Vương Thành, các ngươi định khiêu hấn Bàn Vương, khiêu hấn thiết luật của Bàn Vương Thành ư?
Tiếng thét Lục Ly rất lớn, mặc dù không sử dụng Long Ngâm thần kỹ, song vẫn vang vọng gần nửa quảng trường. Nếu hắn sử dụng Long Ngâm thần kỹ, e là toàn bộ Bàn Vương Thành đều nghe thấy được. Nhưng hắn không ngu, làm thế lỡ chọc giận đại nhân vật, không chừng sẽ bị giết chết đương trường.
Hưu hưu hưu!
Trong quảng trường có quân sĩ tuần tra, vừa nghe động lĩnh, lập tức có hai đội quân sĩ chạy vội đến. Tay Dương Đồng đang giơ lên, vốn định nện vào sau gáy Lục Ly, phong ấn thần lực sau đó bắt lại, nhưng lúc này hắn đã không dám động, bởi vì có vô số đạo thần niệm chính đang khóa chặt hắn.
- Tìm chết!
Dương tiểu thư giận không thể át, lấy ra một chiếc ngọc phù trực tiếp bóp nát, sau đó cười lạnh thầm thì nói:
- Nhãi ranh, để xem lát nữa ngươi chết thế nào!
- Chuyện gì? Dám động võ làm loạn ở Bàn Vương Thành, xúc phạm thiết luật Bàn Vương Thành, giết không cần luận!
Hai đội quân sĩ vút đến như bay, một tên đội trưởng mắt lạnh liếc nhìn Lục Ly và đám người Dương tiểu thư Dương Đồng, nghiêm giọng nói:
- Có ân oán gì thì đi ra ngoài thành giải quyết, trong thành tuyệt đối không được động thủ!
- Vừa rồi hắn muốn ra tay giết ta!
Lục Ly không khỏi khó chịu, chỉ vào Dương Đồng nói:
- Chẳng lẽ vừa rồi chư vị đều không nhìn thấy người này muốn động thủ giết ta?
Vừa rồi Dương Đồng đã động thủ, nhiều người, nhiều thần niệm như vậy đều khóa chặt, đám quân sĩ này lại nhìn như không thấy, Lục Ly há lại có thể không khó chịu.
- Dông dài cái gì?
Tên đội trưởng lạnh giọng khoát tay nói:
- Lập tức tán đi, còn gây sự nữa ta bắt lại cả đám bây giờ.
- Hừ!
Dương tiểu thư hừ lạnh nói:
- Vừa rồi người này định khinh nhờn ta, còn cự tuyệt xin lỗi, các ngươi còn không mau bắt hắn lại. Ta đã thông báo Bàn Ninh công tử, hắn mà tới, các ngươi chuẩn bị chịu phạt đi.
- Bàn Ninh công tử?
Mấy tên quân sĩ khẽ biến sắc, bọn hắn đều biết công tử kia, đúng thật là họ Bàn, không ngờ vị tiểu thư này lại có quan hệ với Bàn Ninh.
Tên đội trưởng quét mắt nhìn Lục Ly một cái, thấy hắn khí tức không mạnh, ăn mặc cũng tương đối bình thường. Khí tức sinh mệnh còn rất trẻ, hẳn là không có lai lịch gì. Hắn nghĩ nghĩ, sau đó cắn răng khua tay nói:
- Bắt người này lại!
- Khốn khiếp!
Lục Ly khẽ thở dài, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn tên đội trưởng kia, nói:
- Vị đội trưởng này, đây là ân oán cá nhân giữa chúng ta, ta cảm thấy tốt nhất vẫn nên để chúng ta tự giải quyết thì hơn. Bằng không nếu vi phạm nguyên tắc, mặt trên truy cứu xuống, ngươi cũng phải bị liên luỵ. Hay là, cứ để ta và bọn hắn ra ngoài thành tự xử lý với nhau...
Tên đội trưởng thấy Lục Ly trấn định như thế, hơn nữa ngữ điệu còn rất cao ngạo, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, đảo mắt nhìn sang Dương tiểu thư cùng Dương Đồng.