Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ta không tin Bàn Vũ Thấm sẽ thật sự không để ý đại cục, dám diệt ta hay sao?
- Được!
Mạnh Yến Sơn như trút được gánh nặng, hắn đang chờ câu này.
Ngọc công tử có một tên cận vệ tên là Thường thúc, người này là Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, thế nhưng thời gian trước đi làm một chuyện bí mật. Ngọc công tử đồng ý xuất thủ, vậy thì không có quan hệ với Tinh Thần Phủ rồi, đến lúc đó vBàn Vương Phủ đến bọn hắn cũng có thể nói lại.
Mạnh Yến Sơn đi xuống, phái mấy thị nữ xinh đẹp mau chóng tới hạ hoả cho Ngọc công tử. Ngọc công tử cũng không khách khí, giày vò mấy thị nữ này đến chết đi sống lại, một mực giày vò đến hết đêm.
Đồ Thần Điện hành quân ngày đêm, đại quân đi qua Nguyệt Luân Cung, tiến thẳng đến Tinh Thần Sơn. Nội tâm rất nhiều người bắt đầu trở nên thấp thỏm không yên, nếu như đi công kích thế lực trung phẩm, mọi người sẽ không suy nghĩ nhiều, ngược lại sẽ rất là hưng phấn.
Nhưng hình như lúc này Trần Nhạc muốn lôi kéo đoàn người đi công kích một cái thế lực thượng phẩm.
Trần Nhạc điên rồi sao, muốn kéo theo một đám người đi chịu chết? Tinh Thần Các có ít nhất năm sáu vạn võ giả, hơn nữa có hơn mười Đại Năng Thần Giới, hai vị Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Mấy vạn người bọn hắn đi qua kia chính là châu chấu đá xe, trứng trọi đá.
Thế nhưng những năm gần đây, lòng trung thành của các võ giả với Đồ Thần Điện rất mạnh, dù sao cũng không có bất kỳ cái thế lực nào đối với bang chúng tốt như vậy. Uy vọng của đám người Trần Nhạc rất cao, tạm thời không có nhiều người hỏi, nhưng nếu quả thật muốn tiến đánh Tinh Thần Sơn, khẳng định nội tâm rất nhiều người sẽ đánh trống.
Ba ngày sau, đại quân đã tới phía dưới Tinh Thần Sơn. Rất nhiều võ giả bắt đầu lo lắng bất an, thậm chí một số người đã tính toán xong, tình huống không đúng lập tức chạy trốn.
Cũng may Trần Nhạc không có hạ lệnh tiến công, mà để đại quân trú đóng ở phía bắc Tinh Thần Sơn ngàn dặm, còn cắm Bàn Vương Kỳ lên phía trên.
Nhìn Bàn Vương Kỳ đón gió tung bay, không hiểu sao nội tâm rất nhiều người trở nên an định hơn rất nhiều, hơn nữa vẻ mặt Trần Nhạc bình tĩnh, có phong độ đại tướng, chuyện này khiến đại quân tạm thời ổn định lại.
Sau khi Trần Nhạc đến bên này, không làm cái gì, thậm chí không có phái sứ giả đi Tinh Thần Phủ, chỉ hạ trại ở đây. Hắn tin tưởng Tinh Thần Phủ đã nhận được tin tức, cũng nhìn thấy cái Bàn Vương Kỳ này. Tiến vào phạm vi thế lực Tinh Thần Phủ nhưng không gặp phải đại quân chặn đường, Trần Nhạc biết Tinh Thần Phủ có chút cố kỵ.
Trần Nhạc đang chờ!
Hắn đang chờ Triệu Hỉ bên kia, chờ Bàn Vũ Thấm xuất thủ. Hắn tới đây chỉ là làm ra một loại tư thái, khiến Ngọc công tử và người Tinh Thần Phủ không dám động đến Trì Hi Nhi.
Mạnh Yên Vân cũng đang chờ, hắn cũng không có phái sứ giả ra đàm phán với Trần Nhạc, chỉ phái ra một chút thám báo giám thị. Hắn đang chờ hộ vệ của Ngọc công tử Thường thúc tới, cũng đang chờ Ngọc phủ chủ phản hồi tin tức. Chờ phản ứng của Bàn Vương Phủ, dù sao Trần Nhạc không tấn công núi, hắn cũng coi như không thấy.
- Phanh phanh phanh!
Triệu Hỉ ở trong một cái phân điện của Bàn Vương Phủ, nặng nề quỳ xuống với Diệp Khai, sắc mặt Diệp Khai có chút mất tự nhiên, đưa tay đỡ Triệu Hỉ dậy nói:
- Triệu trưởng lão, không phải ta không giúp ngươi, chỉ là gần đây tiểu thư đóng tử quan. Bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, coi như muốn bẩm báo cũng không vào được.
- Phanh phanh phanh!
Triệu Hỉ tiếp tục nặng nề dập đầu, nếu như không phải sợ dập đầu phá hư sàn nhà, hắn sẽ dùng hết toàn lực dập đầu. Hắn lộ vẻ cầu khẩn nhìn qua Diệp Khai nói:
- Diệp đại nhân, cầu ngươi giúp ta một chút, nghĩ biện pháp, Hi Nhi là muội muội của điện chủ. Nếu như nàng xảy ra chuyện, điện chủ ra ngoài, ta sẽ không có mặt mũi gặp hắn, chỉ có thể tự sát tạ tội.
- Đi ra?
Nhắc tới hai chữ này, nội tâm Diệp Khai cười khổ một trận. Lục Ly tiến vào đã bao nhiêu năm nếu như có thể đi ra đã sớm đi ra rồi, chính vì hắn hoài nghi Lục Ly không ra được, cho nên mới không muốn đi tìm Bàn Vũ Thấm. Đương nhiên Bàn Vũ Thấm cũng đang thực sự bế tử quan, coi như hắn muốn đi bẩm báo độ khó cũng rất lớn.
- Ngộ nhỡ Lục Ly thật sự đi ra thì sao?
Trong đầu Diệp Khai hiện lên một cái ý niệm, hắn trầm ngâm một lát, sau đó cắn răng nói:
- Ngươi đứng lên đi, ta đi vào tìm vận may, nhìn xem có thể thông báo tiểu thư hay không, nếu như không thông báo được, vậy ta cũng không có biện pháp.
- Đa tạ Diệp đại nhân!
Triệu Hỉ lại nặng nề dập đầu xuống lần nữa, Diệp Khai nhanh chóng rời đi, tiến vào bên trong một tòa trang viên to lớn ở phía sau. Hắn đi gần nửa canh giờ liền trở lại, lắc đầu thở dài nói:
- Không có cách nào, tòa thành tiểu thư cư trú đã mở ra cấm chế, bên ngoài có người thủ hộ. Bàn Vương tự mình hạ lệnh, bất kể là sự tình gì cũng không được quấy rầy tiểu thư bế quan.
- Bịch!
Triệu Hỉ vừa mới đứng lên, hai chân mềm nhũn ra lại quỳ xuống, mặt mũi hắn tràn đầy vẻ thất lạc và tuyệt vọng, Bàn Vũ Thấm không xuất thủ còn ai có thể cứu Trì Hi Nhi chứ?
Lục Ly vẫn đang bế quan, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không biết giờ phút này Trì Hi Nhi mà thương yêu nhất đang phải chịu khổ, đồng thời lúc nào cũng có thể bị làm bẩn.
Thế nhưng sau khi đại quân Đồ Thần Điện đến Tinh Thần Sơn năm ngày hắn đã tỉnh lại, thời điểm hắn mở mắt, gương mặt phấn chấn. Bế quan lâu như vậy, rốt cục hắn cũng có một chút đột phá, giờ phút này mức độ khống chế không gian chi lực của hắn tuyệt đối mạnh hơn so với trước đó mấy lần.
Nếu như nói trước đó hắn chỉ có thể mượn nhờ không gian chi lực trong phương viên một dặm, vậy hiện tại hắn đã có thể mượn nhờ không gian chi lực trong ít nhất mười dặm. Hơn nữa trình độ khống chế không gian chi lực mạnh hơn rất nhiều, giống như một người cảm ngộ hỏa hệ chân ý, có thể tuỳ ý khống chế điều động bất kỳ loại hỏa diễm gì.
- Trấn áp!
Lục Ly không làm ra cử động gì quá phức tạp, trực tiếp giơ tay lên một cái, thiên địa cũng không có bất kỳ ba động gì.