Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ cảm giác được một đạo lực lượng vô hình trấn áp xuống, Huyết Linh Nhi phát hiện Thần Thi hoàn toàn không thể di động.
- Chủ nhân, lực khống chế của ngươi đối với không gian chi lực càng thêm lợi hại.
Mặc dù không biết tình huống cụ thể, nhưng bản năng Huyết Linh Nhi cảm giác được Lục Ly tiến bộ rất lớn, Lục Ly nhếch miệng cười một tiếng gật đầu nói:
- Đi, chúng ta thử một chút.
Lục Ly đứng dậy đi về phía thâm uyên, trên đường hắn cảm ứng thoáng qua thần lực và nhục thân, lại cảm khái nơi này là một cái vô song bảo địa. Tu luyện ở đây quá nhanh, thần lực và nhục thân tăng lên rất mạnh. Hắn ở nơi này hơn bảy năm, lại cảm giác tiến bộ nhanh hơn so với bên ngoài trăm năm.
Đến thâm uyên hạp cốc, Lục Ly vẫn không có tự mình mạo hiểm, mà lấy ra cây roi màu trắng, để Thần Thi tiến lên. Thần Thi nhanh chân đi về phía cầu treo, sau khi đi được mười mét đột nhiên thiên địa chi lực hạ xuống, vân yên nhanh chóng ngưng tụ thành từng thanh trường kiếm.
- Trấn áp!
Lục Ly vung tay lên, một đạo lực lượng vô hình phủ xuống, trấn áp toàn bộ không gian một dặm. Bỗng nhiên Thần Thi không cách nào di động, vân yên giữa không trung cũng không cách nào di động, những đoá vân yên ngưng tụ thành hình kiếm bất động ở giữa không trung, giống như không gian bị đông cứng.
- Không tệ!
Lục Ly khẽ vuốt cằm, bàn tay vung lên lần nữa không gian trấn áp biến mất, Lục Ly nhẹ nhàng kéo Thần Thi lại. Hắn truyền âm nói:
- Được rồi, hiện tại ta đi ở phía trước, ngươi khống chế Thần Thi đi theo ta.
- Chủ nhân cẩn thận chút.
Huyết Linh Nhi truyền âm tới, Lục Ly tự tin cười một tiếng, hiện tại không gian chi lực hắn có thể khống chế quá mạnh, hắn có lòng tin trấn áp được tất cả vân yên và không gian ở bốn phía.
Lục Ly nhanh chân đi về phía trước, vừa mới đi được mười mét, một cỗ lực lượng vô hình đã trấn áp xuống, trấn áp hắn và Thần Thi đều.
Lục Ly không thèm để ý, thần lực trong thân thể vận chuyển một vòng theo quy luật kì lạ, tay hắn lại lập tức động, hắn tiện tay vung lên không gian chi lực bị phá giải.
- Vù vù!
Vân yên ở giữa không trung ngưng tụ thành trường kiếm bắt đầu bắn xuống, Lục Ly mạnh mẽ vung tay lên, vậy mà lần này không gian hơi nổi lên sóng gió. Một cỗ không gian chi lực mạnh hơn so với vừa rồi mười lần trấn áp tới, khiến vân yên và những trường kiếm kia đều đứng yên.
- Đi!
Lục Ly bắt lấy Thần Thi di động về phía trước, bản thân hắn không bị không gian chi lực ảnh hưởng, nhưng Thần Thi lại không thể di động. Cũng may khí lực hắn đủ lớn, nhẹ nhàng nhấc Thần Thi lên nhanh chân bước đi.
Tốc độ Lục Ly không phải quá nhanh, mà đi từng bước một tiến về phía trước, vân yên phía xa giống như đàn sói bị kinh động, nhao nhao ngưng tụ thành kiếm bay vụt đến chỗ Lục Ly.
Nhưng mỗi lần tới gần một dặm, Lục Ly vung tay lên, những trường kiếm kia lại bất động, bị Lục Ly khống chế không gian chi lực phản trấn áp.
- Có lẽ bây giờ ta có thể điều động không gian chi lực trấn áp cả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới rồi.
Lục Ly âm thầm cảm khái, càng ngày bước chân càng vững vàng, chỉ nửa nén hương thời gian hắn đã vượt qua một nửa cầu treo. Vân yên phía trước cũng càng ngày càng nồng đậm, thế nhưng coi như nồng đậm hơn nữa, ngưng tụ nhiều trường kiếm hơn nữa, Lục Ly cũng có thể nhẹ nhàng trấn áp.
Dường như bên người Lục Ly có một loại lực trường thần bí vô hình, bất kỳ vật gì tới gần hắn một dặm đều không động được, coi như gió cũng không thể thổi.
- Cuối cùng là xông qua đoạn khó khăn nhất, chỉ cần qua đoạn này, coi như qua cửa.
Lục Ly không có nửa điểm đắc chí, ánh mắt nhìn đoạn cuối cùng trên cầu treo, sương mù bên kia là màu nâu đỏ, nhìn qua rất là kinh khủng, phải xem hắn có thể trấn áp hay không.
Lục Ly tiến lên từng bước một, tốc độ càng ngày càng chậm, rốt cục đã tới đoạn đường cuối cùng, vân yên bên kia bị tác động, hóa thành vô số trường kiếm màu nâu đỏ bay vụt tới.
Đột nhiên Lục Ly vỗ tay, gầm thét:
- Trấn áp!
Không gian có chút sóng gió nổi lên, một cỗ lực lượng cuồng bạo trấn áp tới, tâm thần Lục Ly ở giữa không trung, nếu như không cách nào trấn áp, hắn sẽ phải bế quan, hơn nữa không biết phải bế quan bao lâu.
- Tốt!
Rất nhanh Lục Ly quát lớn, mặc dù những trường kiếm màu nâu đỏ kia không bị hoàn toàn trấn áp, nhưng tốc độ đại giảm. Hắn gần như không có chút do dự gì, bắt lấy thời cơ điên cuồng vận chuyển thần lực trong thân thể, tốc độ đạt tới trạng thái toàn thịnh, hóa thành một đạo lợi kiếm bắn đi.
Năm trăm mét, ba trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét!
Lúc Lục Ly sắp xông qua cầu treo, đột nhiên không gian bốn phía chấn động kịch liệt, đột nhiên không gian chi lực của Lục Ly biến mất, tiếp theo trường kiếm màu nâu đỏ ở bốn phương tám hướng mãnh liệt phóng tới chỗ hắn và Thần Thi.
- Chủ nhân, đi!
Sau khi Huyết Linh Nhi phát hiện Thần Thi có thể động, liền không có chút do dự gì, vỗ một chưởng lên trên lưng Lục Ly, sau đó khống chế Thần Thi bay vụt lên, cản những thanh trường kiếm đang phóng tới kia lại.
- Phanh phanh phanh phanh!
Từng đạo thanh âm chói tai vang lên, đột nhiên Lục Ly quay đầu nhìn lướt qua, phát hiện Thần Thi bị đập bay ra.T niệm hắn quét tới, dò xét thấy rất nhiều lân phiến bên ngoài Thần Thi đã nứt ra, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh sợ.
Nếu như không phải vừa rồi Huyết Linh Nhi chủ động khống chế Thần Thi đi ngăn trở những trường kiếm kia, sợ là giờ phút này hắn đã bị trường kiếm xuyên thủng, còn may Huyết Linh Nhi phản ứng nhanh, vừa rồi hắn còn muốn vận dụng không gian chi lực trấn áp. Nếu như làm như vậy, khẳng định hắn sẽ chậm một bước, cuối cùng chết thảm ở trên cầu treo hoặc là dưới vực sâu.
- Hô hô!
Hắn thở ra từng ngụm từng ngụm, sau khi xác định cầu treo bên kia không có động tĩnh gì, hắn truyền âm qua hỏi:
- Huyết Linh Nhi, Thần Thi không bị hủy chứ?
- Có một ít tổn hại, một chút trận pháp bên trong bị chấn hỏng!
Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
- Thế nhưng chủ nhân yên tâm, ta có thể chữa trị những trận pháp này, lân phiến bên ngoài thân cũng có thể chữa trị, chỉ là cần thời gian.