Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiến vào Cổ Ma tử địa là vì tránh né Ngọc Kình Thiên truy sát, hiện tại hắn đã không sợ Ngọc Kình Thiên, có ba tòa Thần Sơn nơi tay, nếu Ngọc Kình Thiên dám đến tìm hắn gây sự, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng trấn áp.
Ở trogn Cổ Ma tử địa có quá nhiều nguy hiểm, nếu chỉ có mình hắn thì không sao, nhưng giờ Trì Hi Nhi đi theo, Tiểu Bạch cũng đi theo, một khi xảy ra chuyện, tất cả đều phải chết.
Chỉ là trong trung tâm Cổ Ma tử địa có rất nhiều di tích cổ, bảo vật trong đó Lục Ly không mấy để tâm, thứ hắn để tâm là những bảo địa ẩn chứa đạo vận tự nhiên. Căn cứ huyễn tượng hắn nhìn thấy trước đó, trong toà cổ miếu thần bí kia tuyệt đối ẩn chứa rất nhiều đạo vận do thiên nhiên hình thành.
- Ừm...
Lục Ly trầm tư một lát liền đưa ra quyết định, lại đi ba tháng, nếu vẫn không thu hoạch được gì, hắn liền mang theo Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch cùng nghĩ cách rời khỏi Cổ Ma tử địa.
- Đúng rồi!
Lục Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện, từ lúc Cổ Ma tử địa tồn tại, Thần Sơn hẳn cũng đã tồn tại, chắc bọn Nha Ngao phải biết bảo địa ở chỗ nào?
Hắn truyền âm cho Nha Ngao, hỏi nói:
- Nha Ngao, ngươi có biết xung quanh đây có bảo địa hay di tích cổ nào không, loại không quá đặc biệt nguy hiểm ấy.
Rất nhanh Nha Ngao liền truyền âm hồi đáp:
- Chủ nhân, cái này ta không rõ ràng lắm, thực ra rất nhiều nơi trong này đều đang yên ắng biến hóa. Chẳng qua ta có thể tới trước thăm dò một phen, nếu có bảo địa hay di tích cổ ta sẽ lập tức dẫn chủ nhân đi vào.
- Được rồi!
Lục Ly phấn chấn vung tay lên nói:
- Ngươi đi trước thăm dò, đừng cách ta quá xa, cự ly chừng vạn dặm là được.
Hưu!
Thần Sơn màu vàng lập tức gào thét lao đi, Trì Hi Nhi kinh ngạc dò hỏi:
- Ồ, ca, sao pháp bảo này lại chủ động bay mất?
- Nó đang đi tìm kiếm bảo địa giúp chúng ta.
Lục Ly khẽ cười, kéo tay Trì Hi Nhi đuổi theo, tốc độ Thần Sơn rất nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ của Lục Ly, hẳn là miễn cưỡng có thể sánh ngang Thần Giới Chí Tôn. Nó bay được một đoạn liền sẽ dừng lại, đợi Lục Ly đuổi kịp lại lần nữa lao vút đi, đồng thời không quên thăm dò quanh bốn phía.
Nha Ngao Nha Mạo Nha Cô là Linh Thể được dựng dục ra bên trong Thần Sơn, thời gian dựng dục đã rất nhiều năm, linh trí tuy không tính quá cao, nhưng dù sao cũng tồn tại mấy trăm vạn năm, cũng không tính quá thấp.
Một đường đi tới, Lục Ly cũng mặc kệ là hướng nào, cứ thế cắm cúi đi theo Thần Sơn. Được chừng nửa ngày, Thần Sơn đột nhiên bay trở về, truyền âm nói cho Lục Ly:
- Phía trước có một đội võ giả Nhân tộc, có hai người yếu hơn một chút so với tên Nhân tộc bị trấn áp khi trước, hai người còn lại khí tức tương tự như chủ nhân.
- À à!
Nghe xong Lục Ly liền không quả để tâm, bốn người, hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, hai tên Đại Năng Thần Giới, Lục Ly đương nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Chẳng qua mục đích chuyến này của Lục Ly là tìm kiếm di tích cổ, không phải đi chém giết, hắn suy nghĩ một lát liền quyết định vòng sang bên trái mà đi, tránh miễn phát sinh xung đột với đám người kia.
Lại đi chừng ngàn dặm, nơi xa có nhóm người chạy vội tới, từ đằng xa một người trong đó nhìn thấy Lục Ly phi hành phía sau Thần Sơn liền kêu to:
- Nhìn xem, pháp bảo ở đây!
Có vẻ đám người này đã phát hiện Thần Sơn, sau đó một đường truy tung theo, tưởng muốn thu phục Thần Sơn. Lục Ly ngừng lại, thần niệm liếc nhìn về hướng bên kia, phát hiện quả nhiên là bốn người, hai người trẻ tuổi là Đại Năng Thần Giới, hai tên lão giả là Siêu Cấp Đại Năng Thần GIới.
Hai người trẻ một nam một nữ, ai nấy đều áo bào hoa lệ, dung mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm, hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới thì đi ở sau lưng các nàng. Rất rõ ràng hai người trẻ tuổi này là công tử tiểu thư đại gia tộc nào đó, hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới chỉ là hộ vệ đi cùng.
Nói chuyện là tên công tử trẻ tuổi, hắn nhìn chằm chằm Thần Sơn, nét mặt đầy vẻ hưng phấn, ánh mắt tiểu thư trẻ tuổi lại nhìn về phía Lục Ly và Trì Hi Nhi ở bên cạnh. Lúc nhìn thấy Trì Hi Nhi, ánh mắt vị tiểu thư kia chớp qua một tia đố kỵ, nàng tự nhận dung mạo bản thân đã là tuyệt đỉnh, nhưng so với Trì Hi Nhi thì vẫn kém thua một chút.
Rất nhanh, ánh mắt tên công tử trẻ tuổi cũng quét tới Lục Ly và Trì Hi Nhi, Lục Ly bị hắn trực tiếp lược qua, lúc nhìn Trì Hi Nhi, tròng mắt tên công tử này chợt sáng rực, nhịn không được tán thán:
- Nữ tử này thật thánh khiết tinh khôi.
Trì Hi Nhi khoác một thân váy trắng, trên đầu còn cắm đóa hoa trắng nhỏ, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo như nước, ngũ quan tinh xảo. Trọng yếu nhất là khí chất trên người nàng, không điếm nhiễm nửa phần trọc uế phàm thế, như là một tiên tử không dính khói lửa trần gian, bất kỳ người nào chỉ cần liếc nhìn nàng một cái đều sẽ cảm giác nàng hệt như tinh linh mỹ lệ đi ra từ trong rừng thẳm.
Hai tên lão giả sau lưng công tử trẻ tuổi khẽ gật đầu, U Yến chi địa không thiếu mỹ nữ, tiểu thư của bọn hắn cũng dung mạo tuyệt đỉnh, nhưng so với Trì Hi Nhi thì vẫn kém một tia vận vị.
Trong mắt tên công tử trẻ tuổi đã không còn Thần Sơn, trong lòng hắn Trì Hi Nhi chính là kiện bảo vật trân quý nhất, bất kỳ bảo vật nào đưa ra so với Trì Hi Nhi đều sẽ mất đi nhan sắc.
Hắn sửa sang lại áo bào, để nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết một chút, sau đó rảo bước tiến về bên này. Đợi cách Lục Ly Trì Hi Nhi chừng nửa dặm liền dừng lại, đứng đó, rất là phong độ khom mình hành lễ nói:
- Tại hạ Đông Vương Cốc Bách Lý Xuyên, đây là gia muội Bách Lý Mính, không biết vị tiểu thư này nên xưng hô thế nào? À, cả vị công tử này nữa?
Trì Hi Nhi lãnh đạm nhìn Bách Lý Xuyên Bách Lý Mính một cái, lại không nói nửa lời, cứ thế lẳng lặng đứng ở sau lưng Lục Ly, một tay nắm chặt cánh tay Lục Ly, bộ dạng có vẻ khá là căng thẳng.
Lục Ly hờ hững nhìn bốn người một cái, sau đó bật ra một chữ:
- Cút!