Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thanh Loan vừa định động thủ, lại phát hiện thân mình không cách nào di động, nét mặt nàng tức thì chuyển lạnh. Chiến giáp trên người sáng lên, từng đạo hồng quang lấp lánh, lập tức khiến cho không gian chi lực nhiễu loạn. Nàng đột nhiên giương cung, bắn ra một mũi trường tiễn cuốn theo hỏa diễm đỏ hồng.
- Mũi tên này...
Tròng mắt Lục Ly co rụt lại, hắn cảm thấy như có một con Hỏa Long đang lao nhanh về phía mình, nháy mắt, không gian bốn phía chợt trở nên nóng rực, sâu trong linh hồn hắn phù hiện cảm giác nguy cơ, nếu bị mũi tên này bắn trúng hắn nhất định sẽ bị đốt thành tro tàn.
- Nha Ngao!
Trong lòng Lục Ly quát khẽ một tiếng, Thần Sơn màu vàng lập tức từ phía sau bắn ra, cấp tốc biến lớn chắn ở trước mặt Lục Ly. Hỏa tiễn ầm vang bắn trúng Thần Sơn màu vàng, một tiếng nổ trầm muộn vang lên, tiếp sau đó hỏa tiễn nổ tung, hỏa diễm tán rải đầy trời, nhiệt độ quanh bốn phía càng được đẩy cao, mặt đất phía dưới bị thiêu đốt chuyển thành màu đỏ máu.
Hưu!
Lục Ly một bên lui nhanh, một bên hạ lệnh cho Nha Mạo Nha Ngao:
- Nha Mạo trấn áp nàng, Nha Ngao ngăn trở nàng bắn ra hỏa tiễn, để xem tiểu nha đầu này còn lật trời được không?
Oanh!
Nha Mạo điều khiển Thần Sơn màu xanh bay đi, nháy mắt liền biến lớn mười dặm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trùng trùng đè xuống Thanh Loan.
Oanh!
Toàn bộ mặt đất quanh phạm vi ngàn dặm đều khẽ chấn động, Thanh Loan bị trấn áp đè rạp xuống, chẳng qua nàng khoác bảo giáp, xương cốt không hề bị đè gãy, chỉ có khóe miệng là phun ra một búng máu tươi. Cả người nàng hoàn toàn bị Thần Sơn trùm lên, mặc dù cực lực muốn đội lấy Thần Sơn trốn ra bên ngoài, nhưng căn bản không thể nào di động nào.
Hưu!
Lục Ly bay vụt đến, đứng ở bên rìa Thần Sơn, thần niệm khóa chặt Thanh Loan bị đè ép chết cứng bên dưới, lạnh giọng nói:
- Thanh Loan tiểu thư, ngươi thua!
- Thua, thua...
Cả người Thanh Loan bị đè rạp xuống đất, mặt cúi gằm, tư thế cực kỳ bất nhã. Nghe được lời này của Lục Ly, nàng còn có chút choáng váng, từ lúc bắt đầu giao chiến đến giờ mới chỉ qua chưa đến mười nhịp thở, thế mà nàng đã thua...
Nàng đường đường là người nối nghiệp Thanh Vương Cung, được xưng thiên kiêu chi tử trong thế hệ tuổi trẻ U Yến chi địa, không ngờ lại bại dễ dàng như thế? Chính nàng còn tưởng rằng, cường giả thế hệ tuổi trẻ có thể đương cự được với nàng hẳn không mấy người, trừ Thần Giới Chí Tôn ra thì dù Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới tương đối cường đại đều không làm gì được nàng mới đúng...
Lần đi ra này nàng ôm theo tự tin tràn đầy, tưởng là có thể nhẹ nhàng trấn áp Lục Ly, dương uy cho thế hệ tuổi trẻ U Yến chi địa, chính danh cho Thanh Vương Cung, lại không ngờ chỉ mới qua hai hồi đã bại, còn bại trong tư thế khó xử thế này.
Hưu!
Nơi xa một thân ảnh bay vụt đến, cửu thúc không rời đi quá xa mà vẫn luôn một mực yên ắng theo dõi tình hình bên này. Thần niệm hắn phát hiện Thanh Loan không gặp chuyện gì lớn liền như trút được gánh nặng. Hắn đảo mắt nhìn sang Lục Ly, không khỏi ngấm ngầm kiêng sợ, chỉ trong hai chiêu đã trấn áp được Thanh Loan, quả nhiên dưới thịnh danh không có hư sĩ, người có thể đấu ngang tay với Ngọc Kình Thiên quả nhiên bất phàm.
Cửu thúc bay vụt đến, nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử, việc này ngừng ở đây là được rồi.
Lục Ly khẽ cười, thân hình khoái tốc giật lùi ra sau, tay vung lên, Thần Sơn lao vút theo, cấp tốc biến nhỏ, cuối cùng biến thành viên đá lớn chừng ngón cái, lần nữa bay ra sau gáy Lục Ly.
Hưu!
Thanh Loan cũng từ dưới đất bay vụt lên, trên mặt trên người lấm lem bùn đất, tóc tai rối bời hết cả, chẳng còn chút khí chất đại tiểu thư cao quý nào. Tròng mắt nàng ửng đỏ, trên thân cuộn trào sát khí, vừa đi ra liền không nói nửa lời, định lao thẳng tới chỗ Lục Ly.
Cửu thúc kinh hãi, vội vàng đuổi theo, Thanh Loan lại quay đầu giận quát:
- Cửu thúc, ngươi lui ra sau, đây là chiến đấu giữa ta và Lục Ly!
Cửu thúc sao có thể lui ra? Vừa rồi Lục Ly đã hạ thủ lưu tình, vạn nhất chọc giận Lục Ly, trực tiếp đè chết Thanh Loan thì phải làm sao?
Hắn kéo lại Thanh Loan nói:
- Tiểu thư, người gia tộc Thanh Vương chúng ta thua được nổi, nếu đã bại rồi, việc này liền dừng lại ở đây. Ngày sau đợi ngươi thực lực đại thành, lại đến tìm Lục Ly quyết đấu cũng không muộn.
Ý tứ cửu thúc rất rõ ràng, nếu đã không phải đối thủ của Lục Ly thì cứ nhận sợ là được, còn tiếp tục sẽ chỉ tự rước lấy nhục mà thôi. Trừ phi cửu thúc đích thân động thủ, nhưng cửu thúc biết Thanh Loan tâm cao hơn trời, sẽ không để hắn ra tay can thiệp.
Thanh Loan ngừng lại giữa trời, trừng mắt nhìn về phía xa, Lục Ly vẫn bình thản đứng đó, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác nhục nhã. Lúc này tuy Lục Ly đang lẳng lặng đứng ở kia, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, cũng không thốt nửa lời, nhưng nàng cảm giác được tựa hồ Lục Ly đang im ắng giễu cợt nàng.
Nàng vô cùng rõ ràng, nếu Lục Ly đã có thể trấn áp nàng một lần, liền có thể trấn áp nàng hai lần. Đừng bảo là Lục Ly dựa vào bảo vật cường đại, chẳng phải chính nàng cũng một thân toàn là bảo vật đấy thôi? Có đôi khi bảo vật cũng là một loại thực lực.
Ánh mắt nàng lấp lánh bất định một lúc, sau đó cắn răng nói:
- Được rồi, Lục Ly, lần này Thanh Loan ta nhận thua, chẳng qua món nợ này ta nhất định sẽ đòi về. Đợi ngày trở thành Thần Giới Chí Tôn, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi.
Lục Ly mỉm cười, nhân phẩm Thanh Loan này có vẻ không sai, hơn nữa còn tính biết giảng đạo lý, cũng không để cửu thúc cường hành động thủ. Nếu đổi lại thành công tử tiểu thư gia tộc khác, bị mất mặt như vậy chắc đã sớm sai thủ hạ ra tay lấy lại danh dự.
- Được rồi!
Lục Ly gật đầu nói:
- Tùy thời hoan nghênh ngươi tới khiêu chiến, chỉ là thua nhớ đừng khóc nhè nhé.
- Hừ!
Thanh Loan trùng trừng hừ lạnh một tiếng, phi thân vụt về nơi xa, nàng cả người lem luốc, rất là nhếch nhác, nhưng bóng lưng vẫn một mực thẳng tắp, như là một con Khổng Tước kiêu ngạo.
- Đi!
Đợi Thanh Loan đi rồi, Lục Ly cũng lập tức chạy vội về nơi xa, chỗ này đã không an toàn, hắn nhất định phải lập tức rời đi, bằng không phỏng chừng lát nữa lại có không ít người tìm tới cửa.