Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Con em trực hệ gia tộc bị giết, thậm chí cả một trưởng lão Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới cũng chết theo, việc này không khác gì hung hăng bạt tai lên mặt Tào gia, đánh cho tất cả tộc nhân Tào gia đều phẫn nộ không thôi.
Tộc trưởng Tào gia đại nộ, xuất động mười mấy tên trưởng lão đến Vân Tuyết Điện điều tra tình hình. Võ giả cấp thấp đào tẩu được hôm đó đều bị tìm đến, nhưng sau mấy ngày điều tra, tình báo thu được lại rất hạn chế.
Bọn hắn chỉ biết được tướng mạo đại khái của Lục Ly, ngoài ra còn dẫn theo một nữ tử đeo mặt nạ, bề ngoài hai người đều có chiến lực Đại Năng Thần Giới. Sau khi chân dung Lục Ly được vẽ ra, Tình Báo Đường Tào gia lập tức hành động, kết quả lại không thu hoạch được gì. Tình Báo Đường đối chiếu chân dung với tất cả cường giả thế hệ trẻ tại Thần Giới, nhưng không thấy ai là có khả năng phù hợp cả.
Đến sau Trì Hi Nhi bị thu vào, không nói chuyện cũng không ra tay. Bởi thế Tào gia đặt Lục Ly làm mục tiêu trọng điểm, điều tập vô số nhân lực vật lực, mang theo chân dung Lục Ly bắt đầu bố ra một tấm lưới cực lớn ở bắc bộ Thần Giới, quyết phải tìm cho được Lục Ly.
Lúc này Lục Ly đã liên tục truyền tống hơn trăm lần, đi tới mặt đông nam Thần Giới. Hắn xác định tình hình gần đây còn tính an toàn, liền mang theo Trì Hi Nhi đi vào nghỉ ngơi trong một tòa đại thành.
Tòa đại thành này rất phồn hoa, có đủ loại cửa hàng, tửu quán, trà lâu, chỗ du ngoạn chi cũng không thiếu. Trì Hi Nhi nghỉ ngơi nửa ngày liền kéo lấy Lục Ly chơi đùa một lượt khắp thành. Mua rất nhiều vật phẩm mà theo như Lục Ly thấy thì chẳng có chút tác dụng gì.
Lục Ly không thiếu thần nguyên, trên người hắn tùy tiện tính ra cũng mấy chục ức. Bởi thế chỉ cần Trì Hi Nhi lộ vẻ yêu thích, Lục Ly liền trực tiếp mua cho nàng.
Chơi trong thành nguyên một ngày, Trì Hi Nhi vừa lòng thỏa ý theo Lục Ly về lại khách sạn. Trên mặt nàng chất đầy vẻ hạnh phúc, lúc Lục Ly đưa đến cửa định rời đi, nàng đột nhiên nắm chặt lấy tay Lục Ly nói:
- Ca, hôm nay là ngày ta vui nhất, cám ơn ngươi!
- Không cần nói cảm ơn.
Lục Ly xoa đầu Trì Hi Nhi, ôn nhu nói:
- Là ca vô năng, không thể mang đến cho ngươi cuộc sống yên ổn, khiến ngươi ngày ngày sống trong lo lắng bất an!
- Không!
Trì Hi Nhi đột nhiên vươn ra một ngón tay chắn miệng Lục Ly nói:
- Ca, ngươi đừng nói vậy. Ngươi không có nghĩa vụ phải trợ giúp ta, mấy năm này nếu không nhờ ca, không biết ta còn có dũng khí để sống tiếp không. Ca đã cho ta rất nhiều, ta lại không trợ giúp được gì, nếu muốn nói xin lỗi, phải là Hi Nhi nói mới đúng!
- Được, không nói chuyện này nữa!
Lục Ly mỉm cười nói:
- Nếu ta là ca ngươi, làm gì cũng đều hẳn nên. Sau này ta cũng sẽ cố gắng, để ngươi sống được càng tốt. Ta sẽ tìm cơ hội giết chết Nguyệt Ảnh, báo thù giúp phụ thân ngươi.
- Ừ, ta tin tưởng ca!
Trì Hi Nhi trùng trùng gật đầu, sau đó ánh mắt khẽ chuyển, chợt trở nên nhu tình như nước, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, gom hết dũng khí nói:
- Ca, trước kia ngươi nói ta còn nhỏ, giờ ta còn nhỏ nữa không?
Trong lúc nói chuyện, Trì Hi Nhi ưỡn ngực lên, nếu trước kia chỉ là mầm non mới nhú, lúc này lại đã tương đối có quy mô. Lục Ly theo bản năng quét mắt xuống, nhìn gương mặt đỏ ửng như hoa của nàng, trong lòng hắn bất giác có chút rung động.
Thiếu nữ mỉm cười e thẹn, mắt đầy nhu tình, hoàn cảnh động người như thế, Lục Ly cũng là nam nhân bình thường, sao có thể giữ được bình tĩnh?
Chỉ là Lục Ly cừu địch khắp thiên hạ, sao có tâm tư nói chuyện yêu đương? Trì Hi Nhi là một cô gái tốt, hắn một mực đối đãi như với muội muội, bởi thế nhất thời tư duy không thể kịp chuyển biến. Chính hắn có thể sẽ chết đi bất cứ lúc nào, không chừng sẽ liên lụy cả đời Trì Hi Nhi.
Thế nên hắn trầm ngâm một lát, sau đó cắn răng nói:
- Hi Nhi, ngươi tiếp xúc với bên ngoài chưa đủ nhiều, thực ra trên thế giới này có rất nhiều nam tử ưu tú, cũng càng thích hợp với ngươi hơn ta. Ta cảm thấy, ngươi hẳn nên tiếp xúc nhiều hơn, hiểu rõ nhiều hơn, cho mình thêm nhiều lựa chọn hơn. Ngươi không có quá nhiều trải nghiệm nhân sinh, có lẽ chỉ là chưa phân biệt được giữa ưa thích, ỷ lại và yêu ... Đừng mù quáng làm ra quyết định, ngươi hẳn nên cho mình thêm càng nhiều thời gian để lựa chọn.
- Không!
Tròng mắt Trì Hi Nhi thoáng đỏ lên, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ quật cường, ngước mắt nhìn Lục Ly nói:
- Ca, ta đã nghĩ rất kỹ, dù thiên hạ này có ngàn ngàn vạn vạn nam tử ưu tú thì đã sao? Đối với ta mà nói, ca chính là nam tử tốt nhất trên đời. Ưa thích, ỷ lại và yêu đúng thật là có khác biệt, nhưng ta rất xác định, tình cảm ta dành cho ca là tình yêu, là tình yêu thuần túy nhất. Mất đi ca, hoặc ca không cần ta nữa, ta nghĩ ta sẽ chết, ta sẽ như một đóa hoa rời khỏi mặt đất, chậm rãi tàn lụi, cuối cùng khô héo, biến thành một đống đất bùn...
- Ca, ngươi muốn Hi Nhi đi!
Trì Hi Nhi đột nhiên đưa tay ôm lấy Lục Ly, chân thành nói:
- Hi Nhi không nhỏ, không phải trẻ con, ta rất rõ ràng tình yêu nam nữ và tình cảm huynh muội có gì khác nhau. Hi Nhi thích ngươi, yêu ngươi, ngươi là phu quân lý tưởng nhất của ta, là tình lang đáng để Hi Nhi trả ra hết thảy, ca...
Nước mắt yên ắng chảy xuống trên mặt Trì Hi Nhi, bộ dạng đáng thương tội nghiệp kia hệt như một chú chó nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ, Lục Ly dù ý chí sắt đá đến mấy cũng phải mềm lòng.
Hắn trầm ngâm thoáng chốc rồi đưa tay giúp Trì Hi Nhi lau đi nước mắt, sau đó ôn nhu hôn lên trán nàng một cái, nghiêm mặt nói:
- Thế này đi, Hi Nhi, ta cho ngươi thời gian ba năm, ngươi cũng cho ta thời gian ba năm. Nếu ba năm sau ngươi còn không thay đổi ý định, ta có thể không coi ngươi là muội muội nữa, ta muốn ngươi...
- Ba năm?
Trên mặt Trì Hi Nhi chớp qua một tia thất vọng, song rất nhanh liền kiên định gật đầu nói:
- Được, ta chờ, đừng nói ba năm. Chỉ cần ca muốn ta, ba mươi năm ta cũng chờ!
- Nha đầu ngốc!