Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mắt Lục Ly thoáng đỏ lên, hô hấp cũng trở nên gấp rút dị thường, bộ dáng hệt như dã thú phát tình, mắt đắm đuối nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Trì Hi Nhi, cổ họng phát ra mấy chữ:
- Hi Nhi, ngươi hối hận không?
- Không hối hận!
Trì Hi Nhi kiên định gật đầu, ánh mắt chớp qua một tia thẹn thùng, cười hạnh phúc nói:
- Ca, hãy để đêm nay Hi Nhi được làm nữ nhân hạnh phúc nhất, chúng ta đã đợi ngày này quá lâu quá lâu rồi!
Hưu!
Lục Ly ôm lấy Trì Hi Nhi bay ra khỏi mặt hồ, hắn lấy ra một chiếc giường và chăn mền, đặt Trì Hi Nhi đang ngượng ngùng nhắm mắt lại xuống, cởi ra áo bào, nhìn mặt Trì Hi Nhi một lát, nói:
- Được rồi, Hi Nhi, sau tối nay ngươi sẽ là nữ nhân của ta!
Bóng đêm mê người, dưới bóng đêm phong cảnh bên hồ càng thêm lãng mạn, nương theo tiếng rên ngâm đứt quãng, một thiếu nữ đã biến thành nữ nhân.
Trong hồ sóng biếc dập dờn, bên hồ một nữ tử chính đang chải lại mái tóc, thiếu nữ bình thường búi tóc Song Dương, giờ lại chải vuốt thành búi tóc Tân Nguyệt mà chỉ phụ nhân mới dùng. Nữ tử cúi nhìn gương mặt dung quang hoán phát dưới bóng nước, hơi có chút thẹn thùng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nam tử ngồi xếp bằng trong nhà gỗ, trong mắt chất đầy hạnh phúc và ái mộ.
Một đêm triền miên.
Trì Hi Nhi từ thiếu nữ biến thành nữ nhân, cũng hưởng thụ cái mỹ diệu của người nữ nhân chân chính. Tình yêu đến bước nhất định liền tất phải nước thủy nhũ giao dung, như vậy tình cảm mới có thể thăng hoa, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi mới có thể tính là kết hợp thực sự.
Sau đêm qua, Trì Hi Nhi mới chính thức cảm giác mình đã là nữ nhân của Lục Ly, trái tim hai người mới tính triệt để dán vào nhau. Lòng nàng cũng trở nên yên bình dị thường, lúc này dù có phải khiến nàng chết ở đây, nàng cũng vừa lòng thỏa ý.
Bên kia, Lục Ly cũng không hối hận, chuyện làm thì đã làm rồi, hơn nữa hắn cũng thật lòng yêu thích Trì Hi Nhi. Cô bé có được rất nhiều rất nhiều phẩm chất tốt đẹp này xứng đáng được nam nhân yêu thương, che chở.
Trì Hi Nhi ỷ lại hắn quá nặng, chính như Trì Hi Nhi từng nói, rời đi hắn Trì Hi Nhi có thể sẽ chết, con người hắn lại rất mềm lòng khi đối đãi nữ nhân, kết cục như bây giờ thực ra là điều hắn sớm đã dự đoán được.
Nhìn Trì Hi Nhi đang rửa mặt bên hồ, chứng kiến bộ dạng dung quang hoán phát của nàng, trong lòng hắn cũng một mảnh mềm mại và an bình.
Ở cái nơi Thần Giới xa lạ này, hắn và Trì Hi Nhi có thể tính là sống nương tựa vào nhau, đây đó cho nhau một tia ấm áp, một tia an ủi tâm hồn, dìu dắt nhau đi tới càng xa.
- Ca!
Trì Hi Nhi chải vuốt xong xuôi, như một cánh bướm nhẹ nhàng bay tới, ngồi ở trước mặt Lục Ly, rúc đầu vào trong ngực hắn. Nàng vẫn còn có chút thẹn thùng, không dám nhìn thẳng Lục Ly.
- Hi Nhi!
Lục Ly nhẹ nhàng ôm lấy Trì Hi Nhi, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt tán phát ra trên người nàng. Lúc này tâm hồn hắn càng trở nên an bình mỹ mãn lạ thường.
Cảm giác này rất kỳ diệu, hệt như lúc này thế giới đang dừng lại, hết thảy đều bất động, tư duy hắn lại rõ nét dị thường, giống hệt tiến vào trạng thái Không Linh. Song hiện tại hắn không phải đang nhập định, cũng không tu luyện, chỉ là bất giác cảm thấy an tĩnh, cảm thấy yên bình, cảm thấy tư duy linh hoạt vô cùng.
- Ồ?
Ngồi một lát, Lục Ly cảm thấy có chút không thích hợp, bởi vì loại trạng thái này quá mức kỳ diệu.
Ở trong loại trạng thái này, hắn cảm thấy càng thêm gần như thế giới, tựa hồ thế giới bỗng chốc trở nên rõ ràng, trở nên trong suốt, trở nên rất “thật”!
Trạng thái tốt như vậy, đương nhiên Lục Ly sẽ không bỏ lỡ, hắn vội vàng nhắm mắt lại, yên ắng đi cảm ngộ. Hắn phát hiện trạng thái này rõ ràng càng cường đại, càng kỳ diệu hơn trạng thái Không Linh.
May mắn Trì Hi Nhi không có bất kỳ dị động nào, mà chỉ sấp mình trong ngực Lục Ly, sau đó dần dần ngủ thiếp đi. Nếu nàng nói chuyện hoặc đưa đẩy Lục Ly, rất có thể sẽ khiến Lục Ly tuột ra khỏi loại trạng thái kia.
Hôm qua hoan du suốt cả đêm, mặc dù thân thể Trì Hi Nhi vẫn có thể chịu được, nhưng tinh thần lại có chút mỏi mệt, lúc này đã trầm trầm ngủ say.
Lục Ly chăm chú đi cảm ứng loại trạng thái kia, đi càng thêm kề cận với thế giới này, đi cảm ứng gió bên người, cảm ứng mặt đất dưới chân, cảm ứng bầu trời bốn phía, cảm ứng nước trong hồ, cảm ứng nắng mai vẩy lên trên thân.
Giờ khắc này, hắn cảm giác những nguyên tố tồn tại trong thiên địa tựa hồ đều trở nên rõ ràng gần gũi rất nhiều, hắn càng kề cận thiên nhiên, thậm chí cảm giác như được dung nhập vào trong thiên địa.
Hắn như là một cơn gió, như là một viên đá giữa lòng đất, như là giọt nước trong hồ, như là gốc cây gần đó, như là chùm sáng giữa không trung.
Hắn cảm thấy bản thân như tan ra, biến thành một phần tử trong thiên địa. Bây giờ, hắn chính là thiên địa, thiên địa chính là hắn. Cảm giác này thực sự quá mỹ diệu, thậm chí khiến hắn mê mất trong đó.
- Hồi thần, tỉnh táo!
Lục Ly cường hành ép bản thân tỉnh táo lại, không thể hoàn toàn mê mất trong đó được, hắn muốn thử đi hiểu rõ, đi khống chế loại trạng thái mỹ diệu này, như vậy về sau hắn có thể tùy thời tiến vào trạng thái tương tự.
Hắn có cảm giác, loại trạng thái này rất có thể là cấp bậc cao hơn của trạng thái Không Linh. Vừa rồi chính tâm thái yên bình mỹ mãn khiến cảm ngộ đối với trạng thái Không Linh của hắn thăng cấp, tiến vào trong một loại trạng thái càng thêm huyền diệu.
Hắn bắt đầu tử tế cảm ngộ, khoái tốc thôi diễn, chăm chú cảm nhận hết thảy biến hóa dù là nhỏ nhất quanh bốn phía, không ngừng ấn chứng, hoàn thiện dần phỏng đoán trong lòng.
Thời gian từ từ trôi qua, ba canh giờ sau, Trì Hi Nhi tỉnh lại, thân thể nàng khẽ động, Lục Ly liền bị đánh thức, thoát ly ra khỏi trạng thái kia.
- Ai...
Lục Ly hơi có chút tiếc nuối, nếu lại cho hắn thêm một đoạn thời gian, hắn hẳn sẽ có thể nắm giữ được trạng thái vừa rồi, tùy thời tiến vào trong đó.
Hắn không biết trạng thái kia sẽ mang đến cho hắn những gì, nhưng hắn cảm thấy nếu có thể tu luyện thời gian dài trong trạng thái này, tốc độ tham ngộ thiên địa pháp tắc chân ý sẽ rất nhanh.