Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chí ít chậm thua vạn lần so với bên ngoài. Chỉ là trong thoáng chốc hắn sửng sốt, thời gian loạn lưu kia đã vụt về phương xa, nháy mắt liền tan biến ở phía cuối chân trời.
- Ai!
Lục Ly không khỏi có chút hối hận, vừa nãy hắn nên lập tức xông đi vào mới đúng. Tốc độ thời không loạn lưu vô cùng khủng bố, chỉ cần tiến vào, phi hành ở trong đó thậm chí không cảm nhận được thời gian trôi đi, nháy mắt liền có thể xoải qua cự ly ngàn vạn dặm cũng không chừng.
Ý định của Lục Ly là trước tìm kiếm một cỗ thời gian loạn lưu, hoặc không gian loạn lưu, sau đó mượn thời gian loạn lưu hoặc không gian loạn lưu kia khoái tốc đi tới Cửu Giới.
Lỡ qua rồi thì thôi, Lục Ly tiếp tục phi hành tới trước, lại bay hai canh giờ, cuối cùng Lục Ly cũng nhìn thấy trước mặt có một phiến Tinh Hải.
Thực ra còn chưa thể tính là Tinh Hải, chỉ là một đám vẫn thạch trôi nổi giữa hư không. Có vẫn thạch lớn siêu quá vạn dặm, có vẫn thạch lại nhỏ đến mức phương viên chỉ khoảng vài chục trượng.
- Tốt quá!
Lục Ly tung mình bay vọt lên một khối cự thạch, sau đó lẳng lặng chờ đợi. Hắn chỉ cần tìm một cỗ thời không loạn lưu bay về hướng tây, có lẽ vài ngày sau liền sẽ đến được Cửu Giới.
Án chiếu địa đồ mà tính, nếu Lục Ly tự mình bay đi, không mất một hai năm thì không cách nào bay được đến Cửu Giới. Đợi một hai năm, rau cúc vàng đều nguội lạnh, Lục Ly đành chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào thời không loạn lưu.
Nửa canh giờ, ba canh giờ!
Có hai đạo thời không loạn lưu nghịch lưu bay qua, nhưng cự ly quá xa, thậm chí Lục Ly còn chưa kịp cảm ứng thì đã bay qua. Tốc độ những thời không loạn lưu nghịch lưu này quá nhanh, hệt như lưu tinh chợt lóe rồi trôi.
Sáu canh giờ, một ngày!
Trong lòng Lục Ly đã có chút gấp gáp, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay, vận khí nào có tốt như vậy? Nếu một mực không có thời không loạn lưu bay qua phụ cận thì phải làm sao? Chẳng lẽ hắn cứ đứng đây chờ mãi?
- Lại đợi thêm một ngày, nếu vẫn không được thì bay về bên kia, trên đường lại tìm cơ hội sau!
Lục Ly trầm tư một lúc rồi đưa ra quyết định, rốt cục hắn không thể cứ một mực ôm cây đợi thỏ ở đây được? Lại đợi thêm một ngày, nếu vẫn không có, hắn đành phải vừa bay vừa tìm cơ hội.
Thời gian dần trôi, nháy mắt nửa ngày đã đi qua, trong đoạn thời gian này, lại có bốn đạo thời không loạn lưu nghịch lưu bay qua, đáng tiếc hoặc là khoảng cách đều quá xa, hoặc là phương hướng không đúng, thậm chí Lục Ly còn không kịp đi cảm ứng cụ thể là loạn lưu hay nghịch lưu.
- Hả?
Lại một nén hương qua đi, Lục Ly đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, hắn bất giác cảm nhận được khí tức nguy hiểm, bất thần quay đầu nhìn về nơi xa.
Vừa nhìn, cả người hắn khẽ run lên, tay chân lạnh buốt. Bởi vì trong hư không nơi xa, một con cự thú không lồ chính đang vô thanh vô tức tiến lại bên này.
Thân hình cự thú kia lớn đến mấy trăm trượng, vô thanh vô tức hành tẩu trong hư không, cự thú đầu như sư tử, thân thể lại hẹp dài, nhìn qua giống như thân rồng, trên lưng mọc đầy gai nhọn. Mặt dưới có sáu chân, hai bên là bốn cánh, đuôi như roi sắt, tròng mắt màu xám, bên trong không có một tia tình tự ba động nào, hệt như là tử thần.
Loại cự thú này Lục Ly đã từng gặp qua, chính là Hoang thú cấp Vương, Không Gian Thần Thú!
Lục Ly từng gặp qua một con không gian Thần thú ở vực sâu giữa Thần Châu và U Yến chi địa, lần đó nếu không nhờ không gian thần thú, e là hắn đã chết rồi. Sau cùng hắn còn Phi Độ Hư Không rời đi ngay trước mắt không gian Thần thú.
Hơn nữa cũng nhờ bản nguyên thần thông của không gian Thần thú mà hắn tham ngộ được một loại sát chiêu trong long mạch dưới lòng đất, hiện tại cũng là sát chiêu công kích chủ yếu của hắn, Không Gian Giảo.
Bởi thế hắn có ấn tượng đặc biệt sâu đối với không gian Thần thú, hắn còn nhớ hai người Báo trưởng lão và Ngưu trưởng lão từng tấn công không gian Thần thú rất lâu, lại vẫn bị hộ tráo bản nguyên không gian của không gian Thần thú chặn lại. Năng lực phòng ngự của không gian Thần thú này quá khủng bố, đừng nói hắn, dù có là Thần Giới Chí Tôn đều không giết chết được.
Ông!
Lục Ly gần như không chút gì do dự, lập tức lấy ra ba tòa Thần Sơn từ trong Thiên Tà Châu, đồng thời theo bản năng định vẽ trận, chuẩn bị Phi Độ Hư Không thoát đi.
- Không được!
Không biết là bởi không gian trong hư không rung chuyển mãnh liệt, hay là nguyên nhân nào khác, mà Lục Ly căn bản không thể nào vẽ trận. Lục Ly không chút nghĩ ngợi, để một tòa Thần Sơn biến lớn, tung mình bay vọt lên, sau đó điều khiển ba tòa Thần Sơn bay về nơi xa.
Ngao!
Lục Ly bất động, không gian Thần thú cũng không có dị động, chỉ một mực vô thanh vô tức áp sát tới gần. Nhưng Lục Ly vừa trốn, không gian Thần thú lập tức gầm lên một tiếng phẫn nộ, hóa thành một đạo lưu quang bay vụt theo.
- Nha Ngao, đụng cho ta. Nha Mạo, theo sát ngay sau, tùy thời chuẩn bị giúp ta ngăn trở công kích!
Lục Ly kinh hãi, không gian Thần thú còn biết phun ra khí lưu màu đen, lần trước Lục Ly từng tận mắt chứng kiến, phàm là võ giả bị khí lưu màu đen bao phủ, bất kệ là Thần Linh bình thường hay Đại Năng Thần Giới, tất cả đều sẽ bị giảo sát. Hắn mới vừa trở thành Đại Năng Thần Giới không lâu, làm sao có thể chịu nổi khí lưu màu đen kia?
Bởi thế, hắn vạn vạn không dám để không gian Thần thú đến gần, Nha Ngao khống chế Thần Sơn biến lớn, hóa thành phương viên mười dặm, cuốn theo tiếng gió như kinh lôi rền vang hung hăng nện tới không gian Thần thú đang truy sát ở phía sau.
- Ầm!
Bên kia không gian Thần thú ra tay công kích trước, đuôi khổng lồ trùng trùng nện tới, hư không bị xé ra từng đạo khe nứt. Chiếc đuôi kia hung hăng quét lên Thần Sơn, Thần Sơn bỗng chốc bị nện bay hơn mười dặm!
- Lợi hại!
Lục Ly không khỏi líu lưỡi, Thần Sơn nặng đến mức nào Lục Ly đều không biết, năm đó Hề Mông và Thần Sơn đụng nhau một cái, xương tay đều vỡ vụn. Phải biết Hề Mông chính là Ma thú chuyên tu nhục thân, còn có được huyết mạch Vương tộc, lúc ấy Thần Sơn thậm chí không suy chuyển dù chỉ một tấc.