Trên quảng trường người đi lại rất nhiều, tới lui không dứt, có không ít thiếu nam thiếu nữ du ngoạn, càng điểm thêm phần rạng rỡ cho tòa thành.
Lục Ly ngồi lên xe ngựa, Bạch quản sự lại không có chạy về phía Thiên Ngục thương hội, mà lại chạy ra ngoài thành.
Bạch quản sự giải thích nói là lúc này Yên phu nhân đang ở Bạch Đế Sơn, nơi đặt đại viện Bạch gia. Nàng triệu kiến ở Bạch Đế Sơn, tính là phá lệ coi trọng Lục Ly, dù sao không phải ai cũng đều có thể lên được nơi đó.
Ngồi trong chiến xa, Lục Ly lại không tâm tình đi ngắm cảnh sắc mỹ lệ bốn phía mà một mực cúi đầu trầm tư, con ngươi không ngừng lấp lóe, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Đế Sơn cách bắc thành vài dặm, ra cửa bắc liền thấy. Núi không tính quá cao, nhưng rất dốc đứng, tựa như cột chống trời chọc thẳng tầng mây.
Chiến xa được hai thớt thần câu chở đi, tốc độ rất nhanh, chỉ một nén hương đã tới chân núi. Từ xa xa, Lục Ly nhìn thấy một sơn đạo uốn lượn mà lên, rất là dốc đứng, không khỏi nhíu mày nói:
- Bạch quản sự, dốc như thế xe ngựa có lên được không?
- Yên tâm đi.
Bạch quản sự quay đầu cười nói:
- Chân núi có tiểu truyền tống trận, có thể trực tiếp đến thẳng đỉnh núi, sơn đạo này bình thường đều là dành cho hạ nhân, khách nhân thì ngồi truyền tống trận.
- ...
Lục Ly trợn tròn mắt, cái gì gọi là hào môn? Đây chính là hào môn. Ở bên ngoài đại viện tu kiến một tòa truyền tống trận, đây là Huyền Tinh nhiều đến mức không chỗ để tiêu.
Men theo quan đạo, rất nhanh liền đến một quảng trường nhỏ, phụ cận quảng trường có mấy tòa thạch bảo, quả nhiên có một truyền tống trận nho nhỏ được mấy tên võ giả đứng thủ hộ.
Bạch quản sự mang theo Lục Ly hạ xuống chiến xa, trong tay hiện ra lệnh bài, lập tức tiến vào truyền tống trận. Một đạo bạch quang xông thẳng trời cao, Lục Ly chỉ thấy bạch quang nhoáng lên một cái, sau đó liền đã xuất hiện trên một bãi cỏ, hắn đưa mắt quét qua, thình lình phát hiện xa xa về hướng nam chính là Thiên Ngục Thành.
- Nơi tốt.
Lục Ly đột nhiên hiểu được vì sao Thiên Ngục lão nhân lại an trí đại viện Bạch gia ở chỗ này, đứng từ đây có thể thu hết trọn cả Thiên Ngục Thành vào đáy mắt. Cảm giác như thể biến thành quân vương cao cao tại thượng, mọi động tĩnh ở thành trì bên dưới đều tuyệt đối nằm trong tầm khống chế.
Khắp nơi trước mặt toàn là thạch bảo khí phái chỉnh tề, không thấy được đâu là điểm cuối, bốn phía cây cối xanh um tươi tốt, cảnh sắc ưu mỹ, sân viện của bá chủ Thiên Đảo Hồ quả nhiên khí phái.
- Lục tiểu ca, mời tới bên này.
Bạch quản sự không dẫn Lục Ly đi tới quần thạch bảo to lớn trước mặt, mà là chuyển ngoặt sang bên trái. Phía này không có quá nhiều thạch bảo, lại có rất nhiều vườn hoa, khắp nơi toàn là hoa tươi xanh thắm. Giờ đang là mùa xuân, muôn hoa đua thắm khoe hồng, ánh trăng như thủy ngân rải đầy trên đất, nhìn qua đẹp không sao tả xiết.
Bảy tám lần rẽ trái rẽ phải, rốt cục đã tới nơi cần tới, là một tòa lầu các lộ thiên dựng bên vách đá. Từ bên ngoài lầu các nhìn lại, có thể thấy nơi xa núi non chập chùng, có thể thấy từng trấn nhỏ, tầm nhìn khoáng đạt, khiến người tâm thần thanh thản.
Trên lầu các lộ thiên đứng mấy tên thị nữ, chính giữa bày biện một chiếc bàn vuông, bốn phía điểm sẵn ánh nến, một nữ tử mặc kỳ bào màu đen bưng chén rượu ngồi phía sau bàn vuông.
Ánh mắt nữ tử không nhìn hắn, mà đang nhìn dãy núi xa xa, con ngươi sáng ngời như ánh sao, dung nhan xinh đẹp như ngọc, toàn thân không chỗ nào là không tràn ra mị ý, khiến Lục Ly nhìn mà tròng mắt không chớp lấy một lần.
Tuyệt thế diễm lệ như vậy, đây là có ý gì?
Bạch quản sự khẽ gật đầu với Lục Ly một cái rồi nhẹ nhàng lui xuống, Lục Ly nhấc chân đi tới mái hiên lầu các, mắt nhìn chằm chằm Yên phu nhân. Hắn cũng không che giấu vẻ nóng rực và dục vọng trong mắt, cứ vậy nhìn ngắm Yên phu nhân, tựa như đang ngắm nhìn côi bảo diễm lệ nhất thế gian.
Đợi Lục Ly từng bước một tới gần, Yên phu nhân mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Lục Ly, khẽ cười một tiếng nói:
- Nhìn đủ chưa?
- Chưa nhìn đủ!
Lục Ly nói rất thành thật, sau đó không đợi Yên phu nhân mời, hắn đã ngồi xuống đối diện nàng, bưng lên chén sớm đã rót đầy mỹ tửu, uống một hớp nói:
- Vẻ đẹp của phu nhân là trời cao ban cho, thứ mỹ lệ như thế vốn nên là dùng để thưởng thức và ca ngợi. Ta đã gặp qua không ít nữ tử, nhưng phu nhân tuyệt đối là nữ tử đẹp nhất.
Lời nói có chút lớn mật, thậm chí là vô lễ này của Lục Ly khiến trong mắt Yên phu nhân chớp qua một tia kinh ngạc, nàng tử tế đánh giá Lục Ly một phen, lần này không giấu được vẻ kinh dị, nàng phát hiện so với lần trước, khí chất Lục Ly đã biến hóa rất lớn.
Nhiều thêm mấy phần trầm ổn và tự tin, còn có mấy phần bá khí!
Thiếu niên vẫn là thiếu niên đó, ngây thơ còn chưa hoàn toàn rút đi, chỉ mới hơn một tháng không ngờ đã trưởng thành nhanh đến vậy, điều này khiến Yên phu nhân không khỏi phải thay đổi cách nhìn.
Tay nàng đột nhiên khẽ vẫy, mấy tên thị nữ đi xuống, khóe miệng nàng nhếch lên ý cười tuyệt mỹ, nhẹ giọng nói:
- Lục Ly, có lẽ ngươi không biết, ta còn có một ngoại hiệu gọi là Độc Quả Phụ. Ngươi độc thân phó ước, còn vô lễ như thế, chẳng lẽ không sợ không xuống được Bạch Đế Sơn?
- Độc Quả Phụ?
Lục Ly thoáng ngẩn ngơ, Yên phu nhân không ngờ còn là quả phụ? Độc Quả Phụ? Chẳng lẽ rất nhiều người chết trong nàng.
Hắn nhún vai một cái nói:
- Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, có thể chết ở trong tay mỹ nhân tuyệt sắc như phu nhân, đó cũng là vinh hạnh cho tại hạ.
Nhìn ánh mắt nóng rực của Lục Ly, Yên phu nhân đành chịu, cười khổ nói:
- Lá gan ngươi quả nhiên càng lúc càng lớn.
Lục Ly cười nhẹ một tiếng, không mấy để tâm, vừa nãy mới triệt để đắc tội Bạch Hạ Sương, đánh mặt Bạch gia, lúc này lại dám độc thân tới Bạch Đế Sơn, lá gan của hắn có thể không lớn được ư?
Dưỡng di khí, cư di thể!
Lên làm đảo chủ Huyết Sát Đảo, trở thành Thánh Chủ của Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, khí chất Lục Ly theo đó cũng đang lặng lẽ cải biến.