Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Huyết Linh Nhi làm như vậy khá mạo hiểm, bởi vì nàng là hồn thể, ẩn thân trong Thần Thi. Gặp lôi điện oanh kích, Thần Thi có lẽ sẽ không bị gì, nhưng Huyết Linh Nhi rất có thể bị lôi điện tươi sống đánh chết.
Xèo xèo!
Quả nhiên, Thần Thi đã lao xuống dưới, vô số lôi điện lập tức ập đến, nhiều pháp trận trong Thần Thi chưa bị hủy, hút những lôi điện này vào.
Huyết Linh Nhi lập tức chui vào pháp trận nằm ở trung tâm nhất Thần Thi, những lôi điện này không cách nào đi vào bên trong. Huyết Linh Nhi như trút được gánh nặng, cấp tốc khống chế Thần Thi bay xuống, Huyết Linh Nhi tìm kiếm bốn phía.
- Grào grào!
Phương xa truyền đến một tiếng gầm, Tiểu Bạch cưỡi Thần Sơn bay vọt tới, Tiểu Bạch nhận thức Thần Thi, tưởng là Lục Ly trở về.
Huyết Linh Nhi không thể nói chuyện, cũng không thể truyền âm cho Tiểu Bạch, chỉ có thể khống chế Thần Thi làm động tác tay. Tiểu Bạch chớp chớp mắt, cái hiểu cái không.
Vèo!
Huyết Linh Nhi bay lên trên, Tiểu Bạch lập tức bay theo. Nha Cổ trong Thần Sơn nhận được mệnh lệnh là luôn đi theo Tiểu Bạch, cho nên cũng bay theo sau.
Rất nhanh lao ra lôi đình kiếp, Thần Thi mang theo Tiểu Bạch xông vào tâm hồn kiếp.
Thần Thi làm như vậy là phi thường mạo hiểm, bởi vì Tiểu Bạch là sinh linh, cũng có linh hồn. Nếu Tiểu Bạch đi vào nơi này, bị tâm hồn kiếp công kích có lẽ cũng bị mất mạng luôn.
- Grào grào!
Tiểu Bạch một đường đi theo Thần Thi, đi vào tâm hồn kiếp nhưng nó không bị gì. Huyết Linh Nhi lập tức tăng tốc độ, mang theo Tiểu Bạch lao tới chỗ Lục Ly.
Huyết Linh Nhi không biết làm cách nào cứu Lục Ly, nó chỉ biết chính mình không có biện pháp, cho nên nó đơn thuần muốn mang Tiểu Bạch đến, xem thử Tiểu Bạch có cách nào không?
- Giết, giết, giết!
Phương xa truyền đến từng tiếng gầm rú như dã thú. Tiểu Bạch nghe thấy âm thanh thì lông đều dựng lên, nó hóa thành một luồng sáng bay đi!
- A?
Lục Ly cảm giác không gian bên này dao động, cảm thụ được hơi thở của sinh linh, hắn cơ hồ không có bất cứ do dự, giơ chiến đao Hàn Phong, xoay người vung mạnh, muốn chém ra Chân ý Sát Đế mạnh nhất.
Trong đầu hắn bị cảm xúc tiêu cực bạo ngược chiếm cứ, hiện tại hắn ước gì chém hết sinh linh xung quanh, Tiểu Bạch tự đưa lên cửa, chủ động cho hắn trút cảm xúc.
- Grào grào, grào grào!
Tiểu Bạch sốt ruột kêu to, một đường lao nhanh đến, Lục Ly giơ đao chém, một luồng sáng đỏ máu vụt qua, Tiểu Bạch bị chém bay đi xa, máu tưới không trung.
- Grào grào!
Tiểu Bạch rất nhanh lại kêu to lao nhanh đến, lông máu trắng bị máu tiên nhuộm đỏ, trong con mắt nhỏ đều là không dám tin tưởng, dường như không tin Lục Ly sẽ công kích nó?
Xoẹt!
Lục Ly cơ hồ không có chần chừ, chiến đao vung lên cao rồi chém mạnh xuống. Một ánh đao màu đỏ máu gào thét mà đi, Tiểu Bạch lại lần nữa bị chém bay đi, lần này càng thảm, một chân bị chém đứt.
Sức phá hoại của Chân ý Sát Đế quá mạnh, Tiểu Bạch không chịu nổi.
- Grào grào...
Qua giây lát, Tiểu Bạch lại lì lợm bay tới, trong con mắt nhỏ không còn ngạc nhiên nghi ngờ, chỉ có đau lòng. Cái đuôi nhỏ bị máu nhuộm đỏ phe phẩy, vẻ mặt ủy khuất nức nở không ngừng, giống như một hài tử bị phụ thân vứt bỏ.
- Chết!
Bên kia Lục Ly gầm rống lao nhanh đến, trong chiến đao Hàn Phong lấp lóe tia sáng lạnh chiếu vào con ngươi như trân châu của Tiểu Bạch, trông đặc biệt chói mắt.
- Grào grào!
Tiểu Bạch không có tránh né, cứ như thế ngửa đầu nhìn Lục Ly, trong con mắt nhỏ đều là đau lòng ủy khuất, còn có nước mắt lấp lánh. Bộ dạng tội nghiệp đó đáng yêu đến mức có thể hòa tan trái tim sắt đá.
Đao đột nhiên... dừng!
Chiến đao Hàn Phong cách bên trên Tiểu Bạch chưa đầy trăm trượng thì dừng lại. Cơ thể Lục Ly rung bần bật, trên mặt lộ biểu cảm giãy giụa mãnh liệt, các cơ trên mặt vặn vẹo, Lục Ly ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét.
- A!!!
Lục Ly hai mắt đỏ máu, tóc bù xù xõa ra, trên mặt nổi gân xanh, trên người dày đặc sát khí, khiến hắn thoạt trông giống như một cự ma kình thiên.
Bộ dạng như vậy nếu bị Thần Linh bình thường nhìn thấy e rằng sẽ bị dọa nhũn người.
- Grào grào!
Nhưng Tiểu Bạch không sợ chút nào, bởi vì ở trong lòng nó, Lục Ly là người thân thiết nhất của nó. Tuy rằng Lục Ly vừa rồi công kích nó, chém đứt một chân của nó, nhưng nó vẫn sẽ không bỏ Lục Ly mà đi. Nó không ngừng kêu, hy vọng Lục Ly có thể tỉnh táo lại, ôm nó vào ngực.
- A!
Lục Ly liên tục ngửa mặt lên trời gầm lên, giống như một con dã thú bị xích sắt trói, tay và thân thể rung bần bật, thần binh Hàn Phong lặp lại giơ lên cao rồi hạ xuống.
Rất rõ ràng, Tiểu Bạch xúc động nỗi lòng của Lục Ly, hai loại ý nghĩ luân phiên trong đầu hắn, tranh đoạt quyền chủ đạo linh hồn của hắn.
Hơi thở bạo ngược trên người Lục Ly quá nồng, Tiểu Bạch không dám tới gần, chỉ có thể ở yên một chỗ không ngừng kêu to. Cái chân gãy và vết thương trên người còn đang chảy máu, nhưng nó như không biết, con mắt nhỏ nhìn chằm chằm Lục Ly, lớn tiếng gầm rống.
Đáng tiếc trên người nó không có bất cứ thú uy, dù rống bằng âm thanh lớn nhất nhưng cảm giác như cún con nức nở, kể ra ủy khuất của mình.
- A!!!
Lục Ly tiếp tục la hét gầm rống, thời gian chậm rãi trôi, sau một nén hương sát khí trên người hắn rõ ràng giảm dần dần, màu đỏ thẫm trong mắt cũng dần mất đi, chiến đao nhiều lần giơ lên vào thời khắc này hoàn toàn buông xuống.
Rốt cuộc!
Lục Ly ngừng gầm rống, hắn nhắm mắt lại, lưng còng ngồi xổm dưới đất, thở hồng hộc, hít thở nặng nề như trâu.
- Grào grào!
Tiểu Bạch kêu hai tiếng, chậm rãi tới gần.
Lục Ly ở bên kia không ngẩng đầu, cũng không có mở mắt ra, đột nhiên khoát tay nói:
- Tiểu Bạch, ngươi đừng nhúc nhích, hãy tự chữa thương trước, nghe lời...
- Grào grào!
Nghe thấy Lục Ly nói chuyện, Tiểu Bạch lập tức vui vẻ rống to. Linh trí của Tiểu Bạch rất cao, xem trạng thái vừa rồi của Lục Ly thì nó biết đã xảy ra chuyện, giờ nghe lời Lục Ly nói, việc này chứng minh Lục Ly lại biến trở về, vẫn là chủ nhân mà nó quen thuộc.
Lục Ly cứ như thế ngồi xổm không nhúc nhích, gân xanh nổi lên trên mặt còn chưa lặn xuống, sắc đỏ máu còn đọng trong mắt. Trong khoảng thời gian này hắn tốn nhiều thể lực, Thần Lực, năng lực tinh thần, giờ phút này đặc biệt yếu ớt.