Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2314 - Chương 2301: Sống Lại

Bất Diệt Long Đế Chương 2301: Sống lại

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Mặc dù như vậy, trong lòng Lục Ly vẫn là đặc biệt kích động, bởi vì tỉnh táo lại, hắn sống lại!

Thật ra khoảng thời gian trước, Lục Ly vẫn luôn mơ hồ có chút cảm giác. Nhưng ý thức tỉnh táo của hắn hoàn toàn bị áp chế, đừng nói chủ đạo linh hồn, muốn nhúc nhích cũng không được, bị cảm xúc tiêu cực xung quanh áp chế.

Bản thân hắn làm rất nhiều nỗ lực, nhưng lâu như vậy bản thân hắn đều tuyệt vọng, cảm giác linh hồn sắp hoàn toàn chìm đắm. Lại không ngờ rằng Huyết Linh Nhi đột nhiên gọi Tiểu Bạch lên, Tiểu Bạch không bị tâm hồn kiếp ảnh hưởng.

Giống như hài tử trên hòn đảo biển nhỏ ở Ác Ma hải vực, Tiểu Bạch mang đến xúc động lớn cho trái tim Lục Ly, thành công khiến linh hồn của hắn xuất hiện một chút khe hở.

Ý thức tỉnh táo của Lục Ly đi vào khe hở này, không ngừng xé rách miệng lỗ, cuối cùng hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, áp chế cảm xúc tiêu cực.

Hắn sống lại!

Lần này nếu không nhờ Tiểu Bạch thì chắc chắn linh hồn của hắn sẽ chìm đắm, niềm vui sống sót sau tai nạn chiếm trọn linh hồn của Lục Ly. Nhưng hắn cũng không có thả lỏng cảnh giác, mà lo ổn cố, cho nên hắn khiến Tiểu Bạch đừng đến gần.

Lục Ly nghỉ ngơi khoảng một nén nhang thời gian mới khoanh chân trong không trung, ăn mấy viên đan dược, linh dược bổ dưỡng linh hồn, hắn bắt đầu chải vuốt linh hồn. Loại bỏ cảm xúc tiêu cực sót lại trong linh hồn, hắn hoàn toàn ổn cố nội tâm.

Một canh giờ, hai canh giờ, năm canh giờ!

Vết thương của Tiểu Bạch bắt đầu lành lại, nhưng nó không có linh dược, không cách nào khiến chân mọc ra, Lục Ly vào thời khắc này rốt cuộc mở mắt ra.

Lục Ly lập tức bay về phía Tiểu Bạch, ôm nó vào trong ngực, vẻ mặt áy náy nói:

- Tiểu Bạch, thực xin lỗi, vừa rồi ta thần chí không rõ ngộ thương ngươi. Ngươi mau ăn viên đan dược này, chân của ngươi rất nhanh có thể mọc ra.

Lục Ly lấy ra linh dược cho Tiểu Bạch nuốt vào, Tiểu Bạch ủy khuất nức nở mấy tiếng, theo sau thiếp ngủ trong vòng tay của hắn.

Lục Ly liếc hướng Thần Thi ở gần đó, truyền âm:

“Đa tạ ngươi, Huyết Linh Nhi!”

“Nên làm, chủ nhân có thể khôi phục thì tốt rồi!”

Huyết Linh Nhi truyền âm lại đây, theo sau chủ động khống chế Thần Thi bay tới. Lục Ly thu Thần Thi và Tiểu Bạch, Thần Sơn vào trong Thiên Tà Châu, mắt hắn nhìn đỉnh đầu, trên mặt tràn ngập ánh sáng tự tin.

Trải qua tâm kiếp lần này, cảm giác linh hồn của hắn lại lần nữa được đến thăng hoa. Nếu tâm kiếp lại đến lần nữa, Lục Ly có nắm chắc tuyệt đối giữ bình tĩnh. Lục Ly không tiếp tục nghỉ ngơi, bay nhanh lên trời, theo như bí tịch ghi, vượt qua hồn kiếp cùng tâm kiếp xem như là vượt qua thiên kiếp.

Vèo!

Lục Ly rất nhanh bay ra sương màu hồng, Lục Ly phát hiện bên trên có lớp mây mù màu vàng, mắt hắn hơi sáng ngời, trên bí tịch ghi rõ ràng, nhìn thấy mây mù màu vàng đại biểu thành công vượt qua thiên kiếp.

- Đến đây!

Lục Ly đứng sừng sững trên hư không, ánh mắt nhìn chằm chằm mây mù màu vàng, chờ đợi... thiên địa ban cho!

Vượt qua thiên kiếp rồi thì pháp tắc thiên địa sẽ công nhận ngươi, ban một ít thiên địa tinh hoa cho ngươi, khiến ngươi các mặt đều thăng hoa tăng tiến.

Oong!

Mây mù màu vàng bên trên mấp máy, rồi mây mù từ giữa tản ra, một luồng sáng vàng chiếu xuống, bao trùm Lục Ly.

- A!

Lúc này Lục Ly thật tự nhiên khép mắt lại, toàn thân đều thả lỏng đến cực độ, hắn cảm giác như mùa đông chui vào suối nước nóng, hoặc như lúc nhỏ nhào vào vòng tay của mẫu thân.

Loại cảm giác này rất thư thái, mỗi một lỗ chân lông đều hơi khuếch trương, từ đầu thoải mái đến chân.

Lục Ly cảm ứng từng lũ năng lượng màu vàng đang thẩm thấu vào thân thể, linh hồn của hắn, thân thể nhanh chóng tăng tiến, linh hồn cũng không ngừng tăng cường.

Thiên địa ban cho!

Lực lượng thuần túy nhất, năng lượng tinh hoa nhất.

Loại cảm giác này quá tuyệt vời, tuyệt vời đến nỗi khiến người có chút say, không muốn tỉnh lại. Lục Ly híp mắt, cảm thụ được thân thể, linh hồn bao gồm Thần Lực đều không ngừng tăng lên, hắn hy vọng... thời gian sẽ tạm dừng vào giây phút này, năng lượng màu vàng đừng ngừng.

Đáng tiếc!

Lý tưởng thật đẹp, hiện thực rất tàn khốc, qua một nén nhang thời gian, mây mù màu vàng bên trên mấp máy, sau đó ánh sáng màu vàng biến mất.

Vù vù vù!

Lục Ly có chút quyến luyến không tha mở mắt ra, ngước nhìn đỉnh đầu, theo sau hắn lần nữa khép mắt lại cảm ứng.

Giây lát sau hắn nhẹ gật đầu, tuy rằng chỉ có thời gian một nén nhang ngắn ngủi, thân thể, Thần Lực, linh hồn của hắn đều tăng lên nhiều. Đặc biệt là thân thể, hiện tại mạnh cỡ nào thì bản thân hắn đều không biết.

“Ta độ thiên kiếp đã bao lâu?”

Lục Ly mơ hồ chớp chớp mắt, ngơ ngẩn xuất thần giây lát, hắn bay nhanh xuống dưới.

Trong khoảng thời gian hắn vắng mặt, Thần Giới làm ơn đừng bị hủy diệt!

Lao ra tâm hồn kiếp, đi vào lôi đình kiếp thì Lục Ly khựng lại.

Trong lôi đình kiếp có thể tăng lên thân thể, bảy trăm hai mươi huyệt vị không có hấp thu đủ lực lượng lôi điện, càng miễn bàn bão hòa. Rất nhiều huyệt đạo thậm chí mới hấp thu ít ỏi lực lượng lôi điện, hắn cảm giác cho dù ở đây trên trăm năm nghìn năm, huyệt đạo đều sẽ không bão hòa.

Cho nên Lục Ly có chút chần chừ, có muốn ở đây một khoảng thời gian, khiến thân thể hấp thu đủ lực lượng lôi điện, tăng tiến thân thể thêm không?

Nếu thân thể của hắn cường đại đến mức Thập Dực Ác Ma không cách nào đánh bị thương, vậy thì một mình hắn có thể trấn áp tất cả Ác Ma. Cho dù không giết được Thập Dực Ác Ma cũng dư sức giết Ác Ma khác.

Nhưng Lục Ly đã quên thời gian trôi qua bao lâu, hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại của Thần Giới. Lỡ như Thần Giới sắp bị hủy diệt, hắn sẽ hối hận áy náy cả đời.

“Thôi, ở trong lôi đình kiếp ba ngày vậy, ba ngày sau về Thần Giới!”

Lục Ly quyết định, hắn còn thả Tiểu Bạch ra, tốc độ của hắn nhanh đến mức tận cùng lao vào lôi đình kiếp. Lôi điện bốn phía thoáng chốc bị lôi kéo, tốc độ của Lục Ly quá nhanh. Hắn không biết cụ thể nhanh đến mức nào, nhưng chắc chắn nhanh hơn Chí Tôn Thần Giới bình thường rất nhiều, thân thể cường đại khiến tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều.

- Grào grào!

Bình Luận (0)
Comment