Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiểu Bạch còn đang mê man, nhưng lôi điện chẳng những không thương tổn Tiểu Bạch, ngược lại là thứ siêu bổ với nó. Lục Ly một đường lao nhanh, ánh mắt nhìn qua Tiểu Bạch, trên mặt tràn ngập cưng chiều, trong đầu hắn cũng lại lần nữa hiện ra một đám nghi hoặc.
Tiểu Bạch rốt cuộc là loại linh thú gì?
Tiểu Bạch có thể đi vào tâm hồn kiếp, hơn nữa tâm hồn kiếp không không tổn thương nó chút nào. Tiểu Bạch có linh trí rất cao, có linh hồn giống như con người, chỉ còn thiếu nói tiếng người.
Theo lý thuyết, với sức chiến đấu của Tiểu Bạch sớm nên biến hóa, nhưng mãi không thấy nó biến hóa. Linh thú, hoang thú bình thường luôn có giới hạn đẳng cấp sức chiến đấu, nhưng sức chiến đấu của Tiểu Bạch dường như có thể vô hạn tăng lên?
Nó có thể nhẹ nhàng sống sót trong lôi đình kiếp, có thể đi vào tâm hồn kiếp. Trong Thần Giới đừng nói Yêu tộc bình thường, dù là Đại Đế Yêu tộc có sức chiến đấu mạnh nhất cũng không dám dễ dàng đi vào thiên kiếp.
Trên người Tiểu Bạch có nhiều chỗ kỳ dị, Lục Ly mơ hồ cảm giác nó mang theo bí mật to lớn, nhưng hiện tại hắn không nhìn thấu. Phỏng chừng Tiểu Bạch cũng không biết, hết thảy đều phải đợi đến khi Tiểu Bạch biến hóa rồi tính.
Một đường lao nhanh, Lục Ly ổn cố cảnh giới hiện tại của mình, chỉnh lý lại tình huống độ thiên kiếp lần này.
Lần này độ thiên kiếp có thể nói thật sự chín chết một sống, tạm không bàn tới nguy hiểm trong hai trọng trước, trọng cuối cùng nếu không có Tiểu Bạch thì hắn chết chắc.
Cho nên lần này hắn vẫn là quá mạo hiểm, nhưng hắn xem như có cơ duyên lớn. May mắn gặp Tiểu Bạch trong lôi đình kiếp, vận may của hắn rất cao.
“Điều này... phải chăng có người cố ý sắp xếp?”
Trong đầu Lục Ly đột ngột hiện ra một ý niệm, có phải là có người dự liệu được hắn sắp độ thiên kiếp? Còn có người dự liệu được hắn không vượt qua thiên kiếp nổi, cho nên cố ý mang Tiểu Bạch đến đây?”
“Cũng không đúng!”
Lục Ly lắc đầu, Tiểu Bạch ở trong lôi đình kiếp đã mấy năm, người kia không thể nào trước thời gian mấy năm liền bắt đầu bố cục, nếu đúng vậy thì quá đáng sợ.
Ở trong lôi đình kiếp ba ngày, Lục Ly không dám tiếp tục ở lại. Hắn cũng không dám bỏ Tiểu Bạch lại đây, lỡ như Tiểu Bạch tỉnh lại không nhìn thấy hắn sẽ chạy lung tung.
Lục Ly lao nhanh xuống dưới, xông vào phong hỏa kiếp, hiện giờ thân thể của hắn quá khủng bố, phong hỏa kiếp không cách nào thương tổn hắn một chút, hắn chỉ mất vài giây đã xông ra ngoài.
“Đi!”
Lục Ly kiềm nén cảm xúc trong lòng, cấp tốc lao xuống, đồng thời hiện ra chiến giáp Linh Ẩn, đi vào trạng thái ẩn thân. Lục Ly một đường bay xuống, thần niệm như thủy triều khuếch tán.
“Hưm?”
Lục Ly phát hiện bên dưới có nhiều nơi mây đen cuồn cuộn, phỏng chừng xung quanh đã bị Ác Ma chiếm cứ. Thần niệm của hắn khóa chặt Tuyết Nguyệt Miếu, phát hiện người ở đây đều rút lui, miếu thờ trống rỗng, rất nhiều kiến trúc đều bị hủy.
“Còn có người!”
Lục Ly đang bay xuống, con ngươi đột nhiên sáng ngời, trong tầng hầm một tòa thành bảo, hắn cảm thụ được một chút hơi thở sinh mệnh, thần niệm cường đại của hắn trực tiếp xuyên thấu vào.
Vèo!
Giây lát, cấm chế trong phòng tối dưới lòng thành bảo dao động, một người bay nhanh ra, quỳ một gối xuống trước mặt Lục Ly.
- Tham kiến Lục đại nhân, người rốt cuộc trở về.
Người này rõ ràng là thám báo do Bàn Vũ Thấm để lại, nhưng Lục Ly cẩn thận là trên hết, thần niệm cưỡng bức đâm vào linh hồn của người này.
Xác định người này không bị ma hóa hoặc là khống chế, hắn gật đầu nói:
- Tình hình hiện tại của Thần Giới thế nào?
- Tình huống cực kỳ tồi tệ.
Thám báo vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đại quân Ác Ma giờ phút này vây khốn thành Thần Tượng, đa số cường giả Thần Giới đều ở trong thành Thần Tượng. Căn cứ trong thành truyền ra tin tức, trong thành giờ phút này cục diện phi thường nghiêm túc, hơi thở Ác Ma ảnh hưởng võ giả toàn thành. Không gian trong thành bị phong ấn, không cách nào truyền tống rời đi, Lục đại nhân nếu không nghĩ biện pháp thì người toàn thành đều phải chết.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Lục Ly nhướng mày, hắn lấy ra bản đồ nhìn xem, trầm tư giây lát hỏi:
- Bàn Vũ Thấm hiện tại ở đâu?
- Vạn Thọ Sơn!
Thám báo trả lời:
- Bàn tiểu thư và Yến Vương đều ở Vạn Thọ Sơn, luôn đợi đại nhân trở về.
Lục Ly nhìn lướt qua bản đồ, phát hiện Vạn Thọ Sơn cách thành Thần Tượng không xa, hắn gật đầu nói:
- Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi, ta đã biết.
Lục Ly trực tiếp phi độ hư không rời đi, nơi này cách thành Thần Tượng không quá xa, nếu hắn liên tục phi độ hư không sẽ đến nơi rất nhanh. Bên này đều bị chiếm đóng, hắn muốn dùng truyền tống trận của Thì Không Phủ cũng không được.
Nếu liên tục phi độ hư không cũng chỉ mất hai, ba ngày, độ mạnh linh hồn hiện tại của hắn có thể chống đỡ hắn liên tục phi độ hư không mấy tháng đều sẽ không tinh thần mệt mỏi.
Oong!
Trong Vạn Thọ Sơn, một miếng ngọc phù trong tay Bàn Vũ Thấm đột nhiên vỡ vụn, Bàn Vũ Thấm đang ngồi xếp bằng bế quan đột nhiên mở mắt ra, trong ngươi tràn ngập kinh hoàng.
Bên kia, mắt Yến Vương bắn ra tia sáng lạnh, quét mắt qua bàn tay Bàn Vũ Thấm.
Ánh mắt hai người chăm chú vào miếng ngọc phù vỡ vụn trong tay Bàn Vũ Thấm, khi thấy rõ không phải ngọc phù bản mệnh của Lục Ly bị vỡ thì đột nhiên ngồi thẳng dậy, mắt sáng lấp lánh, trong khoảnh khắc hai người nét mặt tỏa sáng.
Bàn Vũ Thấm cẩn thận cầm ngọc phù vỡ vụn trong tay nhìn kỹ, sau đó cùng Lăng Thanh Diễn nhìn nhau. Trên mặt hai người chậm rãi nở nụ cười, hai người đều là nữ nhân tuyệt đẹp, đặc biệt là Lăng Thanh Diễn thuộc loại quyến rũ tuyệt thế hút ánh nhìn.
Hai người cười tựa như hoa mẫu đơn cùng thược dược nở rộ, cả căn phòng bừng sáng.
Miếng ngọc phù này là của thám báo bị Bàn Vũ Thấm giữ lại bên Tuyết Nguyệt Miếu, ngọc phù này vỡ vụn đại biểu một điều, kỳ tích xuất hiện, Lục Ly bình an trở về!
Tình hình thành Thần Tượng quả thực rất nghiêm trọng, quân sĩ trong thành đã chết, không còn một người nào.
Không phải lại xảy ra tiếng còi quân doanh, các quân sĩ tự tương tàn sát mà chết. Những quân sĩ này bị Tả Khâu Lộ hạ lệnh toàn bộ chém giết, bởi vì các quân sĩ linh hồn quá yếu, đều bị ma hóa gần hết.