Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tám người phía sau không ngừng kêu hét, bọn hắn cũng hết cách rồi, điều tập hơn trăm võ giả tới đây, trinh sát cũng điều động mấy ngàn người, còn yêu cầu các tiểu thế lực xung quanh chung tay truy tìm, lại vẫn không thu được chút tung tích nào về Lục Ly.
Một trưởng lão trong đám bọn hắn sử dụng bí thuật, xác định Lục Ly đang ở hải vực này, nhưng bọn hắn tìm kiếm nhiều ngày vậy rồi, lại mãi không thu hoạch được gì.
Bọn hắn hết cách, đành phải gửi gắm hi vọng lên thân Lê thúc, hi vọng Lê thúc hỗ trợ tìm ra Lục Ly, rốt cuộc Lê thúc là Hồn Nô, có liên hệ tinh thần với Lục Ly, không chừng chính là hắn đã che giấu Lục Ly.
- Ha ha!
Lê thúc cười lạnh, đám người này đúng là đang vũ nhục sự thông minh của hắn. Hắn sống ở Hắc Viêm Điện nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ còn không hiểu rõ điện chủ Hắc Viêm Điện? đầu hàng chỉ có nước chết, không có bất kỳ khả năng đặc xá nào cả.
- Ồ...
Đang lúc chạy vội, Lê thúc đột nhiên khẽ run lên, bởi vì hắn cảm giác được liên hệ tinh thần với Lục Ly đang không ngừng mạnh lên. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Lục Ly đang không ngừng áp sát bên này.
- Hỏng rồi!
Lê thúc thầm hô không ổn, có lẽ Lục Ly cảm ứng được liên hệ tinh thần với hắn cho nên mới vội vàng tới đây.
Nếu Lục Ly tới đây, vậy liền đi đứt, đám trưởng lão ẩn nấp xung quanh lập tức sẽ ra tay bắt lại hoặc đánh giết hắn và Lục Ly.
- Không được, nhất định phải cảnh báo chủ nhân, để hắn đừng qua đây!
Lê Thúc phản ứng rất nhanh, trọng kiếm trong tay sáng lên quang mang vạn trượng, bất ngờ đánh ra đằng sau. Một cột sáng màu vàng óng hiện ra, xé rách trời cao, dẫn lên tầng tầng không gian chấn động, trùng trùng chém ra sau lưng.
Hưu!
Tám người sau lưng lập tức tản ra tránh né, cột sáng màu vàng óng bổ xuống biển, dẫn tới nước biển cuộn trào, sóng cả ngút trời, ba động khuếch tán, động tĩnh vô cùng đáng sợ.
Hưu hưu hưu!
Lê Thúc không ngừng chém xuống, khiến cho không gian và hải vực phương viên vạn dặm quanh đây chấn động không dứt. Nếu Lục Ly đến gần, nhất định có thể cảm ứng được ba động bên này. Hắn tin tưởng lấy sự thông minh của Lục Ly, hẳn có thể nhìn ra dị thường.
- Lão già này phát điên?
- Làm thịt hắn?
- Trước đợi chút, nhìn xem thế nào đã, dù sao hắn cũng không trốn được!
Tám người phía sau kinh nghi bất định, Lê thúc đột nhiên phát động công kích cuồng bạo, uy thế lớn vô cùng, lại không kích thương ai cả, công kích như thế đối với chúng nhân tại trường thực sự chẳng có nghĩa lý gì.
- Vẫn không ngừng áp sát?
Lê Thúc cảm ứng một phen, phát hiện liên hệ tinh thần với Lục Ly càng lúc càng mạnh. Trong lòng không khỏi căng thẳng, tròng mắt khẽ chuyển, đột nhiên hồi thần, sắc mặt bỗng chợt trở nên cực kỳ khó coi.
Tùy theo mức độ liên hệ tinh thần mạnh yếu, hắn biết Lục Ly chính đang lấy tốc độ phi thường khủng bố đi tới bên này. Nhưng tốc độ Lục Ly không nhanh như vậy, rõ ràng đây không phải trạng thái bình thường của Lục Ly.
Nói cách khác...
Lục Ly đang bị ngoại lực mang đi, lấy một tốc độ gấp chục lần bình thường tiến về bên này, Lục Ly vừa tới Nhị trọng thiên thì lấy đâu ra ngoại lực? Như vậy chỉ một khả năng duy nhất giải thích được thông, Lục Ly đã bị bắt, bị trưởng lão Hắc Viêm Điện bắt lại, giờ chính đang bay tới bên này.
- Là ta nghĩ nhiều...
Lê thúc ngừng công kích, ánh mắt hiện rõ vẻ tuyệt vọng. Lấy thực lực Lục Ly, có thể sống lâu như vậy ở Nhị trọng thiên đã tính là kỳ tích, Hắc Viêm Điện phái ra bao nhiêu người, Lục Ly bị bắt cũng là điều hợp tình hợp lý.
- Thôi, thôi!
Trong mắt Lê thúc chớp ra một tia tử chí, đợi Lục Ly bị mang tới, hắn sẽ liều chết một phen. Dù mất mạng cũng phải kéo theo một hai người làm đệm lưng, như vậy mới không lỗ vốn.
Hắn chẳng muốn chạy trốn đi đâu nữa cả, cứ thế đứng yên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tám người đằng sau. Tám người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi có chút kinh nghi, bọn hắn không nghĩ nhiều, bắt đầu phân tán ra, bao vây quanh Lê Thúc.
Cự kiếm màu vàng trong tay Lê thúc lấp lánh quang mang, hắn vẫn đang một mực cảm ứng liên hệ tinh thần với Lục Ly. Đồng thời thần niệm đảo quanh bốn phía, xem xem đến cùng là vị trưởng lão Hắc Viêm Điện nào bắt về Lục Ly.
- Ách?
Lát sau, trong mắt hắn chớp qua một tia ngạc nhiên, bởi vì hắn bất ngờ cảm ứng được Lục Ly đang ở dưới đáy biển? Chẳng lẽ trưởng lão Hắc Viêm Điện mang hắn đi dưới đáy biển? Tên trưởng lão kia không sợ Độn Thú cường đại tập kích?
- Động thủ!
Tám tên võ giả vây quanh Lê thúc một lúc, thấy Lê Thúc không có bất kỳ động tĩnh nào, bọn hắn dần mất kiên nhẫn, dồn dập định ra tay.
Tám người gần như đồng thời xuất động, từ bốn phương tám hướng vọt tới Lê thúc, bọn hắn muốn một hơi kích thương Lê thúc.
- Giết!
Lê Thúc biết trốn không thoát, hắn cũng vung đi ra, chuẩn bị liều mạng một phen. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được dưới đáy biển có một đạo thần niệm vươn đến, thần niệm này hắn rất quen thuộc, là thần niệm của Lục Ly.
Ào ào!
Cùng lúc, đáy biển chợt quay cuồng, một đạo bóng đen khổng lồ lủi ra khỏi mặt nước.
Trước khi Lê thúc và tám tên võ giả kịp có phản ứng, một con cá cự đại mở ra miệng rộng, nuốt chửng Lê thúc và đám võ giả...
- Nghiệt súc, ngươi dám?
Nơi xa cách mấy trăm ngàn dặm, một tiếng gầm gừ vang lên, chỉ là thoáng chốc cá lớn đã chui xuống đáy biển, biến mất không thấy tăm hơi.
Hưu!
Hai đạo bóng người như quang ảnh xé rách hư không bay tới, tốc độ nhanh hơn đám người Lê thúc nhiều, so ra không kém Côn Ngư là mấy. Hai người khoái tốc bay tới bên này, thần niệm cấp tốc đảo quanh.
Đáng tiếc đợi khi bọn hắn bay đến, con Côn Ngư kia sớm đã không thấy tăm hơi. Một trong hai người chính là Diêm Hồng, người còn lại cũng là trưởng lão Hắc Viêm Điện, hai người liếc nhau, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc.
Bọn hắn một mực tiềm phục gần đây, tám tên võ giả kia không lập tức đánh giết Lê Thúc là do lệnh của hai người. Bọn hắn hi vọng lợi dụng Lê thúc tìm ra Lục Ly, điện chủ Hắc Viêm Điện hạ lệnh nhất định phải đánh giết Lục Ly, Lê thúc chết sống thế nào điện chủ Hắc Viêm Điện không thèm để ý, Diêm Hồng cũng không quá để ý.