Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hiện tại Lê thúc và tám tên võ giả Chiến Đường lại bất ngờ bị một con cá lớn nuốt chửng, bọn hắn không quá để tâm đến chết sống của tám tên võ giả, nhưng Lê thúc thì không thể mất tích được. Bọn hắn nhất định phải mang về thi thể Lê thúc, thậm chí còn phải thông qua Lê thúc để tìm ra Lục Ly.
- Đuổi!
Hai người liếc nhau, rất nhanh liền đưa ra quyết định, đồng thời lao xuống dưới đáy biển. Bọn hắn phải đuổi kịp con cá lớn kia, tìm ra Lê thúc, đồng thời cứu võ giả Chiến Đường.
Chỉ là...
Bọn hắn vừa lao xuống, còn chưa đến đáy biển, một ít Độn Thú quanh bốn phía đã bị hấp dẫn tới. Những Độn Thú cấp thấp này không có linh trí quá cao, phát hiện nhân loại tự nhiên liền chủ động tấn công.
- Cút!
Diêm Hồng bực bội không thôi, lập tức xuất thủ, trong tay hắn hiện ra một thanh trường thương, không ngừng đâm tới, mấy con Độn Thú quanh đó bị đồ sát. Tên trưởng lão còn lại không khỏi tròn mắt, Diêm Hồng đại khai sát giới dưới đáy biển, làm thế sẽ chỉ hấp dẫn càng lúc càng nhiều Độn Thú.
Quả nhiên...
Nương theo hai người lao vút xuống đáy biển, càng lúc càng nhiều Độn Thú bị hấp dẫn tới. Mùi máu tươi khiến nguyên cả phiến hải vực cuộn trào, vô số Độn Thú vọt tới...
- Lên đi!
Tên trưởng lão kia phất tay, mặc dù Độn Thú bị hấp dẫn tới lúc này còn không tính mạnh. Nhưng hai người muốn tìm ra con cá lớn kia đã gần như là điều không thể. Nếu cứ tiếp tục ở lại dưới này, sẽ chỉ hấp dẫn càng nhiều Độn Thú. Giả như xuất hiện một con Độn Thú tứ tinh hoặc ngũ tinh, hai người liền đi đứt.
Diêm Hồng cũng biết không đuổi kịp, đành phải trầm mặt cùng tên trưởng lão kia bay lên. Về lại trên biển, Diêm Hồng vội hỏi dò:
- Lão Lạc, ngươi dùng bí thuật thăm dò xem bọn Lê Thiên chết chưa? Phương vị đại khái bây giờ là ở đâu?
- Được rồi!
Lạc trưởng lão khẽ gật đầu, trong tay xuất hiện một chiếc mai rùa, hắn quán chú thần lực vào trong đó, đường vân trên mai rùa sáng lên.
- Ách!
Chừng một nén hương sau, Lạc trưởng lão mở mắt, nét mặt đầy vẻ chấn kinh, ngạc nhiên nói:
- Lê Thiên không chết, không chỉ không chết, ta còn cảm ứng được hắn và Lục Ly ở cùng nhau! Trong hải vực phạm vi ngàn vạn dặm quanh đây!
- Làm sao có thể?
Thần sắc Diêm Hồng cũng hiện đầy vẻ khó tin, tưởng là Lạc trưởng lão cảm ứng sai. Vừa rồi rõ ràng Lê Thiên đã bị con cá kia nuốt chửng, làm sao có thể ở cùng Lục Ly? Xung quanh đều là trinh sát Hắc Viêm Điện, Lục Ly có thể phi thiên độn địa được chắc?
- Không đúng!
Diêm Hồng đột nhiên hồi thần, quay sang liếc Lạc trưởng lão một cái, tròng mắt hai người co rụt lại, đồng thanh nói:
- Lục Ly ở trong con cá kia!
Bí thuật của Lạc trưởng lão trước nay vẫn luôn cảm ứng rất chính xác, chưa từng sai lầm bao giờ. Nếu vậy Lục Ly chắc là đang ở cùng Lê Thiên, lại thêm dị trạng của con cá vừa rồi, khả năng này càng lớn.
Lục Ly khống chế con cá kia, nuốt chửng Lê Thúc và tám tên võ giả.
Nếu muốn xác định sự thật này, liền phải xem tiếp sau tám tên võ giả kia có chết hay không, Lê Thiên có thể còn sống hay không?
- Lạc trưởng lão, thăm dò tám người kia xem!
Diêm Hồng lập tức hồi thần, vội thúc giục.
Mai rùa trong tay Lạc trưởng lão sáng lên, hai nén hương sau, nét mặt hắn chuyển vẻ đắng chát, tròn mắt nói:
- Ngươi đoán trúng, tám người kia đều đã chết, Lê Thiên vẫn sống.
- Đuổi!
Diêm Hồng như lão hổ bị giẫm phải đuôi, rống giận quát:
- Người đâu, truyền tin đi xuống, tìm kiếm con Côn Ngư kia, không tiếc bất cứ giá nào tìm ra nó cho ta!
Lạc trưởng lão cảm ứng không sai, con cá kia chính là Côn Ngư, là do Lục Ly khống chế, nuốt chửng Lê Thiên và tám tên võ giả.
Lúc này Côn Ngư chính đang khoái tốc du tẩu dưới đáy biển, tốc độ đạt đến cực đại, phóng nhanh về hướng Thiên Ma Đảo.
Lê Thúc bị truyền tống vào trong Thần Sơn, tám tên võ giả còn lại thì bị chất lỏng màu xanh lam bao bọc, thân thể di động đều khó khăn. Lục Ly thả ra vài chục ức Hư Không Trùng, kết cục của tám tên võ giả gần như có thể chú định.
Chiến lực tám tên võ giả yếu thua Lê Thiên một chút, lại không có Hồng Linh Thiên Bảo phòng ngự, bản thân bị chất lỏng màu xanh lam bao bọc, thân thể cấp tốc bị ăn mòn. Sau khi Hư Không Trùng gia nhập cùng lúc gặm cắn, rất nhanh tám tên võ giả đều biến thành xương khô.
- Chủ nhân...
Lúc này Lê Thúc còn tưởng ban ngày gặp quỷ, hắn vốn cho là lần này tất chết không nghi ngờ, ai ngờ còn có thể chạy thoát.
Đồng thời người cứu hắn còn là Lục Ly, quan trọng nhất chính là Lục Ly dùng một loại phương thức vô cùng lạ đời cứu hắn ra.
- Lê Thiên, không cần hoài nghi, đích thật là ta!
Lục Ly khẽ cười, gật đầu nói:
- Ngươi có thể còn sống, ta rất vui!
Tròng mắt Lê Thúc thoáng ẩm ướt, lau mắt, có chút nghẹn ngào nói:
- Chủ nhân, đa tạ ngươi cứu mạng.
- Giờ ngươi là thủ hạ của ta, trong phạm vi cho phép, ta tự nhiên phải cứu ngươi!
Lục Ly khoát tay nói:
- Được rồi, đừng nói mấy lời khách sáo này nữa, kể lại sơ qua tình hình ta nghe. Tuy chúng ta tạm thời an toàn, nhưng không đến Thiên Ma Đảo, chúng ta vẫn chưa thực sự an toàn.
- Đúng!
Lê Thúc hồi thần lại, nói:
- Ta đoán vừa rồi khẳng định có trưởng lão Hắc Viêm Điện ở phụ cận, để ta trước dò thăm dò một phen, nhìn xem phía sau liệu có truy binh?
Lê Thúc không đáp câu hỏi của Lục Ly mà quét thần niệm ra bên ngoài, cảm ứng chừng nửa nén hương, hắn mới thu hồi thần niệm nói:
- Tạm thời an toàn, không có truy binh. Tốc độ Côn Ngư này rất nhanh, dù là bọn Diêm Hồng Lạc Quy đều đuổi không kịp.
- Nơi này cách Thiên Ma Đảo không xa!
Trong mắt Lê Thúc chớp qua một tia hưng phấn, nói:
- Nếu có thể một mực giữ nguyên tốc độ như thế này, chỉ cần sáu bảy ngày, chúng ta liền có thể đến Thiên Ma Đảo. Một khi tiến vào Thiên Ma Đảo, có cho bọn Diêm Hồng Lạc Quy một trăm lá gan cũng không dám truy sát. Bọn hắn cùng lắm chỉ có thể treo thưởng, thỉnh mời người trong Thiên Ma Đảo đuổi giết chúng ta. Thiên Ma Đảo ngư long hỗn tạp, địa hình phức tạp, khả năng sống sót sẽ cực cao.
- Thế là được!