Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau ba nén hương, Côn Ngư tới gần Hồn Linh Thú, Lê thúc quả quyết hạ lệnh Côn Ngư giảm tốc, bởi vì người phía sau còn chưa đuổi kịp.
Hiện tại đã xông vào địa bàn Hồn Linh Thú, Hồn Linh Thú tất bị chọc giận, đến lúc đó người phía sau còn chưa đến, Côn Ngư đã đi đứt, chẳng phải Lê thúc và Lục Ly đều chết uổng.
Lục Ly không khỏi căng thẳng, xen lẫn với đó là một chút hưng phấn. Hắn nhìn Lê thúc, chuẩn bị sẵn sàng thúc đẩy Côn Ngư lao đến chỗ Hồn Linh Thú.
- Xông đi!
Nửa nén hương sau, Lê thúc quát lớn, Lục Ly lập tức khống chế Côn Ngư lấy tốc độ nhanh nhất vọt đến trước mặt. Đằng sau Côn Ngư, ba người như tên nhọn bay vút tới, cách vạn dặm sau lưng ba người còn khoảng trăm người đi theo, chẳng qua trăm người này chính đang không ngừng chiến đấu, quanh bốn phương tám hướng, vô số Độn Thú vọt tới.
Ục ục!
Tiếng quái khiếu vang lên, nước biển trước mặt phun trào, tiếp đó dưới mặt đất toát ra một viên cầu màu đen. Viên cầu này có mấy chục xúc tu, trên viên cầu mọc mười hai con mắt to, bên trong là một mảnh huyết hồng. Viên cầu lớn như núi nhỏ, khí huyết xung thiên, không cần cảm ứng, chỉ nhìn cũng biết là một con Độn Thú vô cùng khủng bố.
Côn Ngư lao đến, Hồn Linh Thú đang định tấn công, nhưng đúng lúc này Lục Ly chợt điều khiển Côn Ngư lách sang bên trái. Thân hình khổng lồ của Côn Ngư lóe lên, ánh mắt Hồn Linh Thú lập tức dán chặt lên đám người Diêm Hồng truy tung mà đến.
- Hả?
Ba người Diêm Hồng cảm ứng được khí tức cường đại của Hồn Linh Thú, thần niệm vội quét tới, sau khi phát hiện Hồn Linh Thú, tròng mắt ai nấy đều co rụt lại. Trước đó tốc độ Côn Ngư đột nhiên giảm chậm, bọn hắn tưởng rằng cơ hội tới, lại không ngờ là một bẫy
rập.
- Tản ra!
Diêm Hồng rống to, hắn đã từng gặp qua Hồn Linh Thú, biết rõ sự khủng bố của con Độn Thú này. Linh hồn hắn cường đại, có thể miễn cưỡng kháng cự được, nhưng hai tên trưởng lão còn lại thì chưa chắc.
Ục ục!
Chuyện khiến Lục Ly và Lê thúc đại hỉ xảy ra, Hồn Linh Thú quả nhiên không để ý đến Côn Ngư, ánh mắt một mực khóa chặt ba người Diêm Hồng.
Đối với Độn Thú mà nói, nhân loại chính là dị tộc. Mặc dù Côn Ngư cũng xâm nhập địa bàn nó, nhưng ba tên nhân loại này mới càng thêm ghê tởm.
Hưu!
Mười hai con mắt đồng loạt sáng lên từng đạo hào quang màu đỏ máu, từng luồng quang mang bay đi, chia nhau bắn vào trong thân thể ba người Diêm Hồng. Ba người Diêm Hồng vốn tách ra đào tẩu, nhưng lại bỗng chợt ngừng lại, bởi vì có mấy đạo năng lượng vô cùng cường đại chính đang tấn công ba người.
Linh hồn Diêm Hồng rất mạnh, chỉ nháy mắt liền hồi thần lại. Hắn thấy Hồn Linh Thú bay vụt đến, xúc tu như dây leo cuốn tới ba người, vội hoảng sợ lui nhanh. Trong tay hiện ra một thanh trường thương màu xám bạc, trùng trùng đâm về phía Hồn Linh Thú.
Vù vù!
Đáng tiếc, trong mười hai con mắt Hồn Linh Thú lần nữa bắn ra quang mang màu đỏ thẫm, lần này chỉ nhắm đến mình hắn. Trường thương còn chưa đâm tới thì hắn đã bị công kích linh hồn đánh trúng.
Chờ lúc hắn hồi thần thì phát hiện Lạc trưởng lão và tên trưởng lão còn lại đều đã bị xúc tu Hồn Linh Thú cuốn lấy, ngoài ra rất nhiều xúc tu chính đang quấn về phía hắn.
- Đi!
Hắn đâm ra một thương, thân hình cấp tốc lui nhanh. Hắn không biết những xúc tu kia cường đại cỡ nào, nhưng nếu bị cuốn vào chắc chắn không phải chuyện hay ho gì, tốt nhất vẫn nên lui trước thì hơn.
- Hai người lão Lạc đi đứt rồi...
Diêm Hồng một bên lui nhanh, một bên dùng thần niệm theo dõi, phát hiện hai người Lạc trưởng lão vẫn chưa tỉnh lại. Hồn Linh Thú không ngừng công kích linh hồn, linh hồn hai người lại không quá mạnh, thân thể bị cuốn lấy, e là lành ít dữ nhiều...
- Lục Ly, Lê Thiên!
Diêm Hồng phẫn nộ gầm lên một tiếng, tiếng hét khiến nước biển xung quanh không ngừng cuộn trào.
Ba tên Thiên Thần tam kiếp, lại bị hai tên nhãi nhép Lục Ly và Lê thúc gài cho một vố, hai tên trưởng lão còn rất có thể sẽ tử vong. Cảnh này khiến Diêm Hồng vừa phẫn nộ vừa biệt khuất, lại vừa bó tay hết cách. Hắn không biết lúc này nên đi cứu hai vị trưởng lão, hay là nên tiếp tục đuổi theo Côn Ngư?
- Tốt lắm!
Bên kia Lục Ly và Lê thúc khống chế Côn Ngư khoái tốc rời đi, thần niệm Lê Thúc một mực khóa chặt bên này, hắn phát hiện hai người Lạc trưởng lão bị Hồn Linh Thú cuốn lấy, trơ thân ra hứng chịu công kích linh hồn, mãi mà không thấy tỉnh lại, lập tức hưng phấn không thôi.
Chiến lực của hắn và Lục Ly đều rất thấp, lại có thể mượn nhờ Hồn Linh Thú giết chết hai tên Thiên Thần tam kiếp, cảnh này khiến hắn rất có cảm giác thành tựu. Hơn nữa chỉ cần hai người Lạc trưởng lão chết đi, khả năng bọn hắn thành công chạy trốn đến Thiên Ma Đảo sẽ càng lớn.
Mấy ngày sau đó, quả nhiên gió êm sóng lặng!
Mặc dù không biết bọn Lạc trưởng lão đã chết hay chưa, nhưng một khi Hồn Linh Thú ra tay, khả năng sống sót là rất thấp, còn cả trăm võ giả kia nữa, nói không chừng cũng sẽ tử thương quá nửa. Chí ít trong thời gian ngắn hẳn là an toàn, giờ chỉ phải bận tâm trên đường tới Thiên Ma Đảo, Diêm Hồng liệu có lần nữa ngăn chặn hay không?
Lấy sự thông minh của Diêm Hồng, hẳn sẽ đoán được mục đích sau cùng của Lục Ly và Lê thúc chính là Thiên Ma Đảo. Bởi vì trong chu vi ức vạn dặm quanh đây, nơi an toàn duy nhất là Thiên Ma Đảo. Chỉ khi Lục Ly và Lê thúc tiến vào Thiên Ma Đảo, bọn hắn mới không dám tiếp tục truy sát.
Cộng thêm nơi này cách Thiên Ma Đảo thực sự quá gần, cự ly chỉ chừng mấy ngày, đổi lại là ai đều sẽ nghĩ cách đến Thiên Ma Đảo.
Tận nhân sự, nghe thiên mệnh!
Chuyện Lục Ly và Lê thúc có thể làm chỉ được đến vậy, tiếp theo liền phải xem số trời. Mấy ngày qua gió êm sóng lặng khiến Lục Ly và Lê thúc yên tâm phần nào, cách Thiên Ma Đảo càng lúc càng gần, trong lòng hai người lại càng hớn hở.
Chỉ có còn sống mới còn hi vọng!
Mặc dù trong Thiên Ma Đảo cũng là từng bước sát cơ, nguy cơ tứ phía, nói không chừng bọn hắn vừa đi vào liền sẽ bị người đánh chết, nhưng ít ra còn có hi vọng sống sót.