Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2497 - Chương 2484: Ôm Cây Đợi Thỏ

Bất Diệt Long Đế Chương 2484: Ôm cây đợi thỏ

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Sao phải phong ấn?

Lục Ly nghĩ không thông, cứ không ngừng để cho võ giả đi vào, như thế chẳng phải có thể bồi dưỡng càng nhiều cường giả? Còn nữa, vì sao lớn tuổi không thể đi vào? Cường giả đi vào chẳng phải sẽ càng mạnh thêm?

- Bởi vì cường giả lớn tuổi đi vào tiến bộ quá chậm, uổng phí hết cơ hội!

Lê Thúc giải thích nói:

- Tuổi tác càng nhỏ, đi vào tiến bộ càng nhanh. Hơn nữa tiềm lực phát triển sau này cũng sẽ càng lớn, thủ lĩnh ba mươi sáu đại thế lực và đa phần cường giả top một trăm trên Thiên Thần Bảng hiện tại khi còn trẻ đều từng vào qua bí cảnh. Còn về vì sao lại phong ấn, chắc là vì không muốn tiêu hao quá nhiều Hồng Linh chi khí trong Nguyên Thủy bí cảnh, Hỗn Độn bí cảnh kia là côi bảo vô thượng của Nhị trọng thiên, hủy đi sẽ là tổn thất không gì bù đắp được, bởi thế trăm vạn năm trước các đại thế lực liền định ra quy củ. Mỗi trăm năm mở ra một lần, mỗi lần chỉ có tiến vào ba mươi người, thời gian tu luyện ở bên trong cũng chỉ kéo dài một năm!

Lục Ly vẫn không khỏi nghi hoặc, tiếp tục hỏi dò:

- Nhiều thế lực như vậy, thế danh sách ba mươi người kia được chọn ra như thế nào? Là ba mươi sáu đại thế lực luân lưu định ra?

- Không!

Lê thúc khoát tay nói:

- Tiến vào Hỗn Độn bí cảnh không chỉ riêng người ba mươi sáu đại thế lực, mà tất cả võ giả trẻ tuổi Nhị trọng thiên đều có cơ hội, bao gồm cả ngươi. Muốn đi vào Hỗn Độn bí cảnh, vậy liền phải luận võ, mỗi lần trước khi Hỗn Độn bí cảnh mở ra đều sẽ tổ chức một trận thiên tài so đấu ở Hỗn Độn Đảo, chỉ người một ngàn tuổi trở xuống mới có tư cách luận võ, ai có thể tiến vào top ba mươi liền có tư cách đi vào Hỗn Độn bí cảnh tu luyện.

- Một ngàn tuổi trở xuống cũng tính là người trẻ tuổi?

Gân xanh trên trán Lục Ly gồ lên, đối với nhân gian mà nói một ngàn tuổi đã là lão bất tử rồi, thế mà ở Nhị trọng thiên lại vẫn được tính là người trẻ tuổi?

Chẳng qua nghĩ đến chiến lực võ giả Nhị trọng thiên đều rất mạnh, ai cũng có được thọ nguyên gần như vô tận, ngàn năm tuế nguyệt đối với bọn hắn mà nói thì chỉ như cái chớp mắt.

- Chủ nhân, ngươi nỗ lực tu luyện đi!

Lê Thúc khích lệ nói:

- Ngươi còn trẻ như vậy, lần tiếp theo Hỗn Độn bí cảnh mở ra còn khoảng tám năm, nếu đến lúc đó chiến lực ngươi có thể siêu việt ta bây giờ, không chừng sẽ có khả năng luận võ tiến vào top ba mươi, giành được cơ hội tiến vào Hỗn Độn bí cảnh.

- Ta?

Lục Ly khẽ cười đắng chát, giờ hắn đang bị Hắc Viêm Điện truy sát, vừa rời khỏi Thiên Ma Đảo lập tức sẽ bị diệt sát. Chuyện xa xôi như vậy tốt nhất đừng nghĩ nhiều, trước nên nghĩ xem làm sao sống sót ở Thiên Ma Đảo cái đã.

Ông!

Giữa lúc đang nói chuyện, trước mặt chợt quét tới một cơn gió mát, đảo qua trên thân Lục Ly và Lê thúc.

Trong mắt Lê thúc lập tức lấp lánh hàn mang, thần sắc như gặp đại địch, nét mặt Lục Ly cũng chuyển vẻ ngưng trọng. Có người đang dùng thần niệm dò xét bọn hắn, hơn nữa trong thần niệm người này rõ ràng còn cuốn theo sát ý nhàn nhạt!

Thần niệm người này rất mạnh, Lục Ly không phát hiện ra hắn ở đâu, Lê thúc lại phát hiện được. Người này ở ngay dưới lòng núi nhỏ trước mặt, chính đang ngồi xếp bằng tu luyện. Có lẽ Lục Ly và Lê thúc đi ngang qua kinh động đến hắn, tu luyện bị quấy nhiễu mới lộ ra sát ý?

Lê thúc ngừng lại, trọng kiếm hiện ra trong tay, hắn quay sang nhìn Lục Ly một cái, đánh mắt ra hiệu, để Lục Ly chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Tay trái Lục Ly cũng hiện ra chiến đao, tay phải nắm lấy Thần Sơn, hai tay đều sẵn sàng, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng, bởi vì hắn không thăm dò ra được thực lực địch nhân đạt tới cấp bậc nào?

- Tới, giết...

Lê thúc đột nhiên bạo rống, đồng thời với đó, Lục Ly cảm giác được mặt đất dưới chân khẽ rung động, thần niệm hắn quét xuống, chỉ thấy một thanh trường kiếm đang lấy tốc độ khủng khiếp đâm về phía mình.

Hưu!

Lục Ly tung người đằng không bay lên, vung chiến đao trùng trùng chém xuống, đao này hắn phóng thích Sát Đế quỷ trảm, thiên địa chi lực theo đó trấn áp xuống. Hắn không cầu đánh chết người này, chỉ cầu thiên địa chi lực trấn áp ảnh hưởng đối phương, trợ lực phần nào cho Lê thúc.

Oanh!

Lục Ly vừa phát động tấn công, Lê thúc lập tức chui xuống đất, vung lên trọng kiếm hung hăng bổ tới võ giả kia. Tốc độ của tên võ giả quả nhiên bị áp chế, chẳng qua thần sắc hắn vẫn không biến, trường kiếm khẽ run, như thiểm điện giao thủ liền mấy trăm chiêu với trọng kiếm trong tay Lê thúc.

Đương đương đương!

Từng hồi tiếng chát chúa vang lên, tầng tầng mặt đất xung quanh bị gọt đi, rất nhanh liền hiện ra một hố sâu thăm thẳm, bụi mù cuốn thốc, che rợp đất trời. Sát khí lăng liệt tràn ngập tứ phía, khiến không gian xung quanh bỗng trở nên đè nén lạ thường.

Ông!

Lục Ly quyết đoán tiến vào trong Thần Sơn, Thần Sơn hóa nhỏ như hạt bụi, sau đó hắn điều khiển Thần Sơn lướt tới áp sát võ giả kia.

- Hả?

Lê thúc không biết tại sao Lục Ly lại làm vậy, nhưng chắc hẳn là có ý đồ, hắn không nói gì, chỉ tiếp tục liều mệnh tấn công, áp chế không cho cường giả xông ra khỏi lòng đất.

Hắn biết thực lực giả này mạnh hơn mình một chút, vốn mới đầu hắn chủ động đè ra đánh, thế nên song phương mới có vẻ ngang tay. Một khi đối phương hồi thần, kẻ bị đè ra đánh sẽ là hắn.

Lục Ly khống chế Thần Sơn bay tới, võ giả kia không quá để tâm, hắn thấy thực lực Lục Ly rất thấp, dù đánh lén cũng vẫn có thể một chiêu miểu sát Lục Ly.

- Lê Thiên, lui!

Thần Sơn trút tới, Lục Ly đột nhiên rống to. Lê Thúc nghe được tiếng rống, lập tức không chút ngập ngừng, tức thì lùi nhanh.

Ông!

Trong Thần Sơn lóe lên quang mang, tiếp sau, côn trùng bay ra đầy trời, bởi vì số lượng côn trùng thực sự quá nhiều, tốc độ cũng nhanh. Võ giả kia lại định một chiêu diệt sát Lục Ly, bởi thế căn bản không hề có ý định rút lui, tự nhiên mà vậy bị Hư Không Trùng bao phủ.

Hư Không Trùng biến thành hư ảnh tiến vào thân thể tên võ giả, võ giả kia khẽ biến sắc, vung lên trường kiếm trùng trùng phách tới Thần Sơn. Mặc dù Thần Sơn đã hóa nhỏ chừng ngón tay, song vẫn bị bổ trúng, hung hăng nện bay đi ra.

Bình Luận (0)
Comment