Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- ...
Lê thúc và Lục Ly triệt để nghẹn lời, nếu đổi thành hoàn cảnh khác, hai người đã lười giải thích nhiều lời, rốt cuộc nói gì cũng đều vô dụng, trực tiếp khai chiến là được. Nhưng Lê thúc biết lần này nhất định phải nói cho rõ ràng, bọn hắn không thể để cho Dương thống lĩnh có nửa điểm cơ hội mượn cớ sinh sự.
Lê thúc chắp tay nói:
- Ta không thừa nhận, ngược lại là Dương thống lĩnh ngài tin vào đồn thổi bịa đặt. Rõ ràng là người này dẫn tới một con Độn Thú tam tinh, ta muốn giúp hắn đánh giết Độn Thú, hắn lại một mình chuồn đi. Đến sau lại có người dẫn tới hai con Độn Thú, chú cháu chúng ta thấy đấu không lại liền trốn đi, người kia sống chết thế nào, chúng ta không biết!
- Đánh rắm!
Tên võ giả đặt điều vu khống giận dữ nói:
- Rõ ràng là thúc cháu các ngươi dẫn tới ba con Độn Thú tam tinh, sau đó lập tức chạy trốn, các ngươi lại dám đổi trắng thay đen?
Lục Ly phẫn nộ, không ngờ đứa này lại khốn nạn đến vậy. Chẳng qua nghĩ đến đối phương đang cố ý, mục đích là muốn chọc giận mình, Lục Ly liền đè nén lửa giận trong lòng xuống.
Lê thúc cũng nỗ lực áp chế lửa giận, cười lạnh nói:
- Muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do? Lương tâm của ngươi bị Độn Thú ăn mất rồi?
Tròng mắt Dương thống lĩnh thoáng lấp lánh, nhìn Lê thúc hỏi:
- Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh lời ngươi nói là thật?
Chứng cứ con mẹ ngươi...
Lục Ly thiếu chút mở miệng mắng to, hắn thực sự nhịn hết nổi, mở miệng nói:
- Vậy hắn có chứng cứ gì để chứng minh lời hắn nói là thật? Dương thống lĩnh, ngươi không thể chỉ tin lời từ một phía chứ?
- Ngươi tính là cái thá gì?
Dương thống lĩnh mắt lạnh quét tới, không chút khách khí quát mắng:
- Ta hỏi ngươi ư? Dám chất vấn bản thống lĩnh, ngươi chán sống rồi à?
- Ngươi...
Tính nóng như lửa của Lục Ly thiếu chút bạo phát, cũng may hắn tính là người gặp qua sóng to gió lớn, không phải công tử hoàn khố bình thường. Ý đồ khiêu khích của Dương thống lĩnh quá rõ ràng, nếu hắn dám xung động liền trúng kế Dương thống lĩnh.
- Ha ha!
Trong lòng hắn khẽ cười lạnh, sắc mặt lại dần trở nên bình tĩnh, không nói gì thêm. Lê thúc càng trầm ổn, trước kia hắn từng là thống lĩnh Chiến Đường Hắc Viêm Điện, loại thủ đoạn thế này đã kiến thức qua không ít.
Lê thúc thoáng trầm mặc một lúc rồi nói:
- Dương thống lĩnh, ta muốn hỏi, trong Thiên Vân Sơn chắc phải có cơ cấu như Hình Pháp Đường chứ? Loại chuyện này có phải nên do Hình Pháp Đường quản không?
Tròng mắt Dương thống lĩnh khẽ co rụt lại, hắn không ngờ Lục Ly lại vẫn giữ được tâm lý bình thản như thế, Lê thúc còn hiểu được trò mèo trong này, hắn mang theo bảy tám tên quân sĩ, Lục Ly và Lê thúc lại không vi quy, hắn không thể cường hành ra tay ngay trước mặt đám quân sĩ được.
Hắn trầm mặt nói:
- Tất nhiên là có, đợi hỏi dò rõ ràng, xác định trong các ngươi ai là người có tội, ta tự sẽ báo cáo Hình Pháp Đường để bọn họ đưa ra phán quyết.
- Vậy được!
Lê thúc nhún vai nói:
- Giờ song phương đều khăng khăng là mình đúng, không ai phục ai, ta đề nghị báo lên Hình Pháp Đường, để các trưởng lão Hình Pháp Đường trực tiếp sưu hồn. Đến lúc đó chuyện này liền rõ ràng, nếu là lỗi của chúng ta, chúng ta vu hãm, cứ để Hình Pháp Đường xử tử chúng ta!
- Ách!
Tên võ giả vu oan hãm hại kia hoảng, một khi sưu hồn, vậy thì lộ tẩy, đến lúc đó sợ rằng hắn khó thoát khỏi cái chết. Hắn không biết nên ứng đối thế nào, đành quay mặt nhìn sang Dương thống lĩnh.
Dương thống lĩnh cũng có chút luống cuống, bởi vì chuyện này đích thật là do hắn đứng sau thúc đẩy, một khi đưa lên Hình Pháp Đường, tên võ giả này bị sưu hồn, sự thật phơi bày. Tuy hắn là thống lĩnh, nhưng Hình Pháp Đường tất sẽ không bỏ qua, nói không chừng còn sẽ trực tiếp tru sát hắn.
Chiêu này của Lê thúc rất độc, không chỉ hóa giải nguy cơ, còn khiến Dương thống lĩnh trộm gà bất thành ngược lại mất nắm thóc, không cẩn thận liền có thể rước họa vào thân. Nơi này có mấy tên quân sĩ, Dương thống lĩnh không khả năng cường hành ra tay được. Phải biết trên đảo còn có hai tên thống lĩnh khác, vạn nhất lớn chuyện, vậy liền triệt để hết cách vãn hồi.
Lê Thiên thấy Dương thống lĩnh trầm mặc, lại không tiếp tục thừa thắng xông lên, tránh miễn Dương thống lĩnh chó cùng rứt giậu. Hắn và Lục Ly lẳng lặng đứng đó chờ đợi, nếu tên thống lĩnh tóc dài thỏa hiệp, vậy chuyện này liền coi như xong.
Dương thống lĩnh trầm mặc một lát, sau đó đảo mắt nhìn về phía tên võ giả bên cạnh, nói:
- Ngươi có dám đi Hình Pháp Đường?
Tên võ giả kia lập tức hoảng, không ngờ Dương thống lĩnh lại muốn hắn đi Hình Pháp Đường, thế chẳng phải bắt hắn đi chịu chết? Hắn ánh mắt trốn tránh, vội vàng nói:
- Thống lĩnh, việc này không cần náo đến Hình Pháp Đường đâu, lão nhân gia ngài cứ đương trường phán quyết là được.
- Ta không có cái quyền đó, cũng sẽ không lạm quyền!
Dương thống lĩnh quang minh lẫm liệt nói, sau đó ánh mắt chợt chuyển lạnh, gằn giọng nói:
- Xem ra là ngươi có tật giật mình? Chẳng lẽ bọn hắn nói thật, là ngươi cố ý vu hãm bọn hắn? Ngươi hại bọn hắn, còn muốn đổi trắng thay đen?
- Ta không có!
Võ giả kia triệt để hoảng, Dương thống lĩnh nói trở mặt liền trở mặt? Việc này là do Dương thống lĩnh sai hắn đi làm, giờ lại muốn hắn nhận trách nhiệm? Hắn vội vàng nói:
- Thống lĩnh, thực tình thế nào chẳng lẽ ngài còn không biết?
- Ta biết cái gì?
Dương thống lĩnh lạnh giọng hỏi ngược lại:
- Bản thống lĩnh hỏi ngươi lần nữa, có dám đi Hình Pháp Đường đối chất hay không?
- Ta...
Võ giả kia bị uy thế Dương thống lĩnh chấn nhiếp, hoàn toàn nói không ra lời. Hắn không nói, vậy tức là có tật giật mình, hắn mà dám nói, vậy liền tất chết không nghi ngờ.
- Thật to gan!
Dương thống lĩnh đột nhiên phát nộ, hét lớn:
- Ngươi dám lừa gạt bản thống lĩnh, làm chuyện ác còn muốn đổi trắng thay đen, vu hãm đồng môn, tội không thể tha, bản thống lĩnh phải đương trường xử ngươi!
- Ngươi...
Võ giả kia thần sắc đại biến, trong lòng giận không thể át, định há mồm mắng to, lôi chuyện Dương thống lĩnh làm ra ngoài sáng. Nhưng lúc này trên tay Dương thống lĩnh chợt sáng lên hắc quang, bàn tay biến thành lợi trảo, như thiểm điện chộp tới võ giả kia.