Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ông!
Mấy con Hư Không Trùng kia chui ra từ trong cánh tay Lê thúc, bị Lục Ly thu hồi vào Thần Sơn. Lê thúc nuốt một viên đan dược trị thương, cười khổ nói:
- Chủ nhân, tốc độ côn trùng này sau khi tiến hóa thật khủng khiếp, tốc độ gặm cắn cũng cực nhanh. Ta nghĩ ra ba cách, nhưng đều không thể áp chế được chúng, côn trùng này của ngươi quá biến thái!
- Ừm, Hư Không Trùng tiến hóa được là nhờ thôn phệ nhục thân Yêu Ma!
Lục Ly khẽ gật đầu, hỏi:
- Ngươi nói xem, nếu trong hoàn cảnh đánh lén, ta có thể diệt sát Dương thống lĩnh được không?
- Có khả năng!
Lê thúc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Điều này còn phải xem liệu Dương thống lĩnh có thủ đoạn áp chế Hư Không Trùng không. Tốc độ côn trùng này của ngươi nhanh hơn Dương thống lĩnh nhiều, một khi đánh lén, nháy mắt liền có thể tiến vào cơ thể hắn. Nếu hắn không có thủ đoạn áp chế, khả năng chém giết thành công là rất lớn.
- Vậy thì được!
Lục Ly tin tưởng võ giả bình thường rất khó áp chế được Hư Không Trùng, chỉ cần hắn nháy mắt thả ra mấy trăm vạn Hư Không Trùng, giết chết Dương thống lĩnh hẳn không thành vấn đề. Không giết chết người này, Lục Ly luôn cảm thấy như có một con rắn độc đang thời thời khắc khắc ẩn mình trong góc, tùy thời lao ra cắn bọn hắn.
- Tu luyện đi!
Lục Ly ngồi một lát, sau đó đi vào trong phòng, chuyện một năm sau đợi một năm sau lại nói, trước cứ tu luyện xem thử có giành được đột phá nào lớn không.
Đi vào phòng, mở ra cấm chế, trong lòng Lục Ly dần bình tĩnh lại, bắt đầu suy ngẫm chuyện tu luyện. Trước đây hắn đã nghĩ qua, muốn nhanh chóng mạnh lên chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là tìm nơi có lôi điện cường đại để đề thăng nhục thân. Chẳng qua con đường này rõ ràng đi không thông, hắn không thể rời khỏi Thiên Vân Sơn, xung quanh đây lại không phát hiện nơi nào có lôi điện cả.
Như vậy chỉ còn lại con đường thứ hai, đó chính là lĩnh hội chân ý, sau đó dung hợp vào trong Sát Đế quỷ trảm. Chỉ cần tăng số chuyển của Sát Đế quỷ trảm, uy lực sẽ tăng theo cấp số nhân.
- Cần cảm ngộ chân ý gì đây?
Lục Ly sa vào trầm tư, chân ý không phải cứ muốn lĩnh hội là có thể lĩnh hội, không có bất kỳ phương hướng nào, đột nhiên đi lĩnh hội chân ý là điều vô cùng khó. Huống hồ dù tham ngộ ra được một loại chân ý thì cũng chưa hẳn đã thích hợp để dung hợp với Sát Đế quỷ trảm.
- Mộng Ảo chi cảnh!
Lục Ly tiến vào Mộng Ảo chi cảnh, hoàn toàn quên đi ồn ào náo động bên ngoài, bắt đầu tìm hiểu lĩnh hội chân ý. Ở trạng thái này, nội tâm sẽ được an tĩnh tuyệt đối, nếu có một tia xúc động, lĩnh hội chân ý sẽ rất đơn giản.
Muốn xúc động, tự nhiên cần hồi tưởng một ít cảnh vật kỳ dị, một ít trường cảnh chiến đấu từng nhìn thấy, từng trải qua. Lục Ly cứ thế hồi tưởng từng chút từng chút một, tìm kiếm thời khắc linh hồn xúc động.
Ở trong Mộng Ảo chi cảnh, cảm giác thời gian như ngừng lại, bởi thế gần như không còn khái niệm về thời gian. Lục Ly tưởng mới chỉ qua một hai tháng, thực tế lại đã qua một năm.
Cấm chế trong phòng chợt sáng lên, Lục Ly bị kinh tỉnh, mở mắt ra, nét mặt đầy vẻ thất vọng, lần này không thu hoạch quá lớn, ngay cả nhập môn chân ý đều không thành.
Hắn mở cửa phòng, Lê thúc đi đến nói:
- Chủ nhân, đã qua một năm, có quân sĩ tới thông báo, nói chúng ta có cơ hội đi Ma Vương Thạch tham ngộ. Nếu muốn đi, trong ba ngày nhất định phải tới Ma Vương Sơn, quá hạn không đợi.
- Đã qua một năm rồi?
Lục Ly không khỏi cảm khái một tiếng, không phải cảm khái thời gian trôi quá nhanh, mà cảm thấy một năm nay bế quan không có bất kỳ thu hoạch nào, cảm giác hết sức lãng phí.
- Đi!
Nếu ngồi xếp bằng bế quan ở đây đã không có tiến triển, lại nghe đồn Ma Vương Thạch rất thần kỳ, Lục Ly tự nhiên không lý nào lại bỏ lỡ. Hắn đứng dậy nói:
- Chúng ta tới dưới Ma Vương Thạch xem sao, nếu Dương thống lĩnh cũng tới, có thể tiện tay xử lý hắn luôn.
Muốn đi Ma Vương Thạch nhất định phải đi ra Thiên Vân Sơn trước, Lục Ly và Lê thúc đê điệu đi ra Tân Nguyệt Phong, lại từ trong núi lượn vòng ra bên ngoài, nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bởi thế không hề gióng trống khua chiêng.
Hai người đi tới góc tây bắc Thiên Vân Sơn, Lê Thúc lấy ra địa đồ, chỉ vào một điểm nhỏ trên đó, nói:
- Đây là Ma Vương Sơn, Ma Vương Thạch nằm ngay trên đỉnh núi, cách chỗ chúng ta đang đứng hơn một ngàn dặm. Chỉ là, ngươi thấy sương trắng phía trước mặt không? Xung quanh đây toàn là mê trận, bởi thế chúng ta phải dò dẫm từng bước đi qua. Nếu thuận lợi thì chỉ cần một nén hương, Dương thống lĩnh muốn phục kích chắc sẽ chọn ra tay trong khu vực sương trắng kia.
- Sao lại có sương trắng? Là do người cố ý bố trí?
Lục Ly nhíu mày, khoảng cách ngàn dặm, nếu là lúc bình thường, bọn hắn chỉ mất mấy giây liền có thể bay qua, nhưng giờ bởi vì có sương trắng, thời gian mới kéo dài tận một nén hương. Cảm giác thứ này như là do người cố ý bố trí, để tiện lừa giết địch nhân.
- Chắc không phải!
Lê thúc lắc đầu nói:
- Theo như lời kể của đám quân sĩ, bốn phía Ma Vương Sơn đều là sương trắng, sương trắng xuất hiện từ sau khi Ma Vương tu luyện ở chỗ này, đã tồn tại rất rất nhiều năm.
- Nếu tu kiến một truyền tống trận ở chỗ này, trực tiếp truyền tống đi Ma Vương Sơn, thế chẳng phải tuyệt đối an toàn? Theo ta thấy đây là do người Thiên Vân Sơn cố ý bố trí...
Lục Ly vẫn không khỏi sinh lòng nghi hoặc, hắn cảm giác đây là cố ý bố trí sẵn, mục đích nhằm thuận tiện cho việc ám sát. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thế này đi, Lê thúc ngươi mang theo Thần Sơn đi tới, nếu có địch nhân thì chúng ta phối hợp giảo sát!
Năng lực phòng ngự của Lê thúc mạnh hơn Lục Ly nhiều, Lục Ly tiềm phục trong Thần Sơn, có thể tùy thời đánh lén, một khi Hư Không Trùng tiến vào được trong thân thể địch nhân, như vậy chuyện sau đó liền dễ làm.
- Được!
Lê thúc cũng có ý này, Lục Ly tiến vào trong Thần Sơn, Lê thúc một tay nắm lấy Thần Sơn, tay còn lại cầm thiết côn xông vào trong sương trắng.