Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vừa tiến vào, Lê Thúc lập tức giới bị thăm dò quanh bốn phía, khiến hắn và Lục Ly không khỏi nghi hoặc chính là, trên đường gió yên sóng lặng, không chỉ không nhìn thấy Dương thống lĩnh mà còn không xuất hiện bất kỳ tình huống đặc biệt nào, hai người cứ thế nhẹ nhàng đi tới Ma Vương Sơn.
Ma Vương Sơn rất dốc đứng, trọn cả ngọn núi bị sương trắng bao phủ, như ẩn như hiện.
Dưới núi có quân sĩ trấn thủ, Lục Ly truyền tống đi ra, hai người lấy ra ngọc phù thiết bài, quân sĩ tra duyệt một phen, khua tay nói:
- Các ngươi có thể lên núi, chỉ được ở trên núi một ngày. Trên núi tuyệt đối không thể động võ, ngoài ra không được động đến cấm chế trên núi, bằng không giết không cần luận.
- Đi!
Một năm chỉ có một ngày, hai người không dám lãng phí cơ hội trọng đại như thế, Đại Ma Vương chính là một trong những cường giả đỉnh cấp nhất ở Nhị trọng thiên, đạo vận nàng lưu lại không chừng có thể giúp thực lực hai người bội tăng.
Dưới núi có một tiểu đạo hẹp dài quanh co, uốn lượn xoáy vòng lên đỉnh núi, thần niệm hai người quét quanh bốn phía một lượt, đáng tiếc sương trắng nơi này thần niệm thăm dò, bọn hắn chỉ có thể thấy được trong phạm vi vài trăm thước.
Hai người khoái tốc chạy vội, tuy tốc độ không tăng đến tối đa, nhưng chớp mắt cũng đã lên sườn núi. Đến nơi này, sương trắng càng đậm, chỉ còn có thể thấy được đường dưới chân và vách núi mênh mông vô bờ ở bên.
- Ồ?
Đang đi đường, Lục Ly đột nhiên ngừng lại, hắn thấy được ở ven đường có một cột đá, phía trên cột đá ẩn ẩn có một gốc cây nhỏ. Sở dĩ gốc cây này có thể dẫn lên Lục Ly chú ý là bởi lá cây mảnh dài như châm kia kết băng.
- Đứng ngây ra đó làm gì?
Lê thúc thấy Lục Ly dừng lại, vội vàng nói:
- Nhanh lên đỉnh núi, tới chỗ Ma Vương Thạch, phải tranh thủ thời gian!
- Được rồi!
Lục Ly khẽ gật đầu, thu hồi ánh mắt, tiếp tục cùng theo Lê thúc đi tới. Nhưng lúc đi đường, trong đầu hắn lại hiện đầy hình ảnh gốc cây kỳ dị kia, hắn ẩn ẩn có cảm giác gốc cây kia cất chứa loại Thiên Vận nào đó, nếu hắn đi lĩnh hội, không chừng sẽ có thu hoạch.
Vấn đề là!
Đây mới chỉ là giữa sườn núi, Ma Vương Thạch lại ở trên đỉnh núi, trong Ma Vương Thạch cất chứa vô số đạo vận cường đại. Rất nhiều người ở Thiên Vân Sơn đều từng cảm ngộ được chân ý cường đại trên Ma Vương Thạch, lý trí nói cho hắn biết tốt nhất vẫn nên lên đỉnh núi. Hắn phải tranh thủ thời gian, một năm chỉ có một ngày, nếu lãng phí thời gian vào gốc cây này, vậy hắn phải đợi thêm một năm nữa.
Hơn nữa dù hắn cảm ngộ được chân ý trên gốc cây, nhưng ai biết đó là chân ý cấp bậc thế nào? Vạn nhất chỉ là một chân ý cấp thấp, vậy thì lỗ to.
- Không...
Tiếp tục đi tới chừng mười mấy giây, bước chân Lục Ly đột nhiên dừng lại. Trên mặt hắn chớp hiện vẻ kiên nghị, nói:
- Lê thúc, ngươi lên đỉnh núi đi, ta tới chỗ cột đá kia tham ngộ một phen.
- Ách?
Lê thúc hơi ngớ, vội vàng khuyên nhủ:
- Ngươi đừng xung động, bỏ qua cơ hội lần này sẽ phải đợi thêm một năm.
- Không sao, một năm mà thôi!
Lục Ly mỉm cười, phất tay xoay người lao xuống dưới núi, hắn cảm giác nếu bỏ qua gốc cây kia, sau này e rằng sẽ không còn cơ hội tìm được cơ duyên như thế nữa. Ma Vương Thạch một mực ở kia, nếu không được, sang năm lại tới là được.
Tốc độ hắn thăng đến cực đại, rất nhanh liền quay về lưng chừng núi, hắn rón rén leo lên cự thạch. Cự thạch này rất dài, từ trong lòng núi nhô lên cả trăm mét, hệt như một thanh bảo kiếm.
Điểm cuối cự thạch mọc ra một gốc cây nhỏ, lá cây mảnh dài như châm, lúc này tất cả lá cây đều kết băng, sợi băng hình bầu dục buông thõng xuống.
Đây là hình tượng rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả. Quanh đây toàn là sương trắng, nhiệt độ không khí khá lạnh, lá cây kết băng cũng là điều dễ hiểu. Cự thạch này cũng không có chỗ nào khác thường, trong núi loại cự thạch tương tự thế này nhiều lắm.
Lục Ly đứng trên cự thạch, đảo mắt liếc nhìn bốn phía, sau cùng ánh mắt dừng trên gốc cây kia. Chuẩn xác mà nói thì dừng lên lá cây như châm nhọn, hắn cảm nhận được một tia khác thường.
- Sát khí?... Không sai... là sát khí!
Ánh mắt Lục Ly dần trở nên mông lung, lúc này trong mắt hắn lá cây kia không còn là lá cây, mà là từng thanh từng thanh lợi kiếm, băng trên lá cây cũng không phải băng, mà là kiếm khí vờn quanh bên ngoài lợi kiếm.
Hàn khí âm sâm, kiếm khí ghê người!
Thậm chí lúc này hắn cảm giác cự thạch dưới chân cũng đã không còn là cự thạch, mà là một thanh bảo kiếm vô kiên bất tồi, khắp nơi tràn ngập sát khí lăng liệt, như muốn xé rách trời cao, chém nát hư không.
- Đúng là có sát khí, chỉ là những sát khí này đại biểu cho cái gì? Ta có thể lĩnh hội được gì từ trong đó?
Lục Ly thì thào lẩm bẩm, mắt từ từ nhắm lại, tiến vào trạng thái Mộng Ảo chi cảnh, bắt đầu chăm chú tham ngộ, hi vọng có thể từ trên cự thạch và gốc cây cảm ngộ ra được thứ gì.
Hắn ẩn ẩn có cảm giác, nếu có thể lĩnh hội được những thứ kia. Uy lực tuyệt đối sẽ rất khủng bố, có trợ giúp cực lớn với hắn, thậm chí vượt cả chân ý cường đại cảm ngộ được trong Ma Vương Thạch.
Sa sa sa!
Có một điều Lục Ly không biết chính là, lúc này trong sơn đạo sau lưng hắn đột nhiên đi tới một đạo thiến ảnh màu xanh. Người kia là nữ tử mỹ lệ hắn từng gặp bên bờ sông ở Lục Nguyệt Phong, lừa Thần Nguyên Kim xong còn mắng hắn là đứa ngu...
Nữ tử kia khẽ mỉm cười, cứ thế đứng lại trên sơn đạo, tựa hồ không vội lên đỉnh núi. Nàng nhìn một lát, sau đó bỏ lại một câu ý vị sâu xa rồi xoay người đi lên đỉnh núi:
- Thế nhân đều vội vã muốn đi điểm cuối, lại không để mắt đến phong cảnh trên đường. Không ngờ rằng, có đôi lúc phong cảnh trên đường còn đẹp hơn trên đỉnh...
Thời gian một ngày quá ngắn.
Lục Ly còn đang mơ mơ màng màng thì bị người đánh thức. Lê thúc từ trên núi đi xuống, tạt qua đây đánh thức Lục Ly, quân sĩ trên đỉnh núi lệnh cho Lê thúc và Lục Ly phải xuống núi.
- Ừm, đi!