Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly mơ mơ hồ hồ tụt xuống cự thạch, cùng theo Lê thúc xuống núi. Trong đầu lại toàn là hình ảnh lá cây kết băng. Hắn cảm ngộ được một vài thứ trên cự thạch và lá cây, chỉ là vẫn còn mông lung, cảm giác còn thiếu chút gì đó. Như là tầng giấy cửa sổ, không đâm phá liền vĩnh viễn không thấy được cảnh sắc bên trong.
Bởi thế lúc này Lục Ly mới có vẻ mơ mơ màng màng, trong đầu một mực nghĩ đến chuyện này, xuống núi cũng là được Lê thúc mang đi. Lê thúc đi đến chân núi, thấy Lục Ly vẫn hồn vía trên mây, đành phải thở dài nói:
- Ngươi tiến vào trong Thần Sơn trước đi, ta mang ngươi về lại Thiên Vân Sơn.
- Được rồi!
Lục Ly thuận miệng đáp, chui mình tiến vào trong Thần Sơn. Vừa đi vào liền nhắm mắt tiếp tục suy nghĩ chuyện vừa rồi, căn bản không hề để ý tới tình cảnh bên ngoài, dù Lê thúc có mang hắn đi ra Thiên Ma Đảo chắc hắn cũng không biết...
Trên đường đi, nét mặt Lê thúc không giấu được vẻ tiếc nuối, thời gian một ngày quá ngắn, hắn nhiều lần bắt được cảm giác khi đứng dưới Ma Vương Thạch, đáng tiếc một mực không cách nào tham ngộ được. Hắn cảm thấy một ngày này trôi đi quá lãng phí, chẳng thu hoạch được gì.
Tâm tình sa sút, tinh thần có chút uể oải, cứ thế cắm cúi lao thẳng về Thiên Vân Sơn chứ không nghĩ được gì nữa cả.
Ông!
Đi đến nửa đường, mặt đất quanh bốn phía đột nhiên lóe lên quang mang, Lê thúc thoáng kinh ngạc, nháy mắt liền hồi thần, trên thân cuộn trào hàn khí. Trọng kiếm hiện ra tong tay, cấp tốc truyền âm cho Lục Ly:
- Chủ nhân, có biến!
Một đạo bạch quang chớp hiện, Lê thúc chỉ thấy cảnh sắc trước mắt lóe lên, hắn bất ngờ hiện ra trong một ngọn núi lớn, trong lòng không khỏi kinh hãi, thần niệm đảo quanh một vòng, miệng thốt ra bốn chữ:
- Trận pháp truyền tống!
Không ngờ hắn lại bất tri bất giác bước vào trận pháp truyền tống, sau đó bị truyền tống đến nơi này. Giữa Thiên Vân Sơn Ma Vương Sơn hẳn không có trận pháp truyền tống, rất rõ ràng pháp trận này là do người bố trí.
Mục đích không cần nói cũng biết, có người muốn giết bọn hắn!
- Ha ha ha ha!
Có tiếng cười to vang lên, trên đỉnh núi nơi không xa, năm đạo nhân ảnh lấp lánh đi ra, tiếng cười giễu cợt từ bên kia vọng lại:
- Lê Thiên, Lục Ly, các ngươi có từng nghĩ tới hôm nay?
- Dương thống lĩnh!
Ánh mắt Lê Thúc chuyển lạnh, nhìn nam tử trung niên tóc dài trên đỉnh núi trước mặt. Thầm hô mình quá bất cẩn, lúc đi thấy không sao, ai ngờ lúc về Dương thống lĩnh lại động tay động chân ở trên đường.
Trừ Dương thống lĩnh, bốn người còn lại đều là Thiên Thần nhị kiếp, nhìn bộ dạng không giống quân sĩ, hẳn là cường giả có được thân phận thiết bài trong mười tám ngọn chủ phong ở Thiên Vân Sơn.
Nếu chỉ có một mình Dương thống lĩnh, Lê Thiên chưa hẳn đã sợ, nhưng giờ nhiều thêm bốn người, khí tức lại đều tương tự như hắn, cảnh này khiến Lê Thiên cảm thấy rất vướng tay. Hiện tại, chỗ dựa duy nhất chính là Lục Ly, nếu Hư Không Trùng của Lục Ly không cách nào diệt sát mấy người này, hai người bọn hắn tất sẽ chết ở đây.
- Lê thúc, chuyện gì vậy?
Lục Ly truyền âm ra, Lê Thúc giới thiệu qua cục diện bên ngoài một lượt, bên trong Lục Ly cũng không khỏi căng thẳng, hắn trầm mặc một lát rồi trầm giọng nói:
- Lát nữa khai chiến, ngươi nghĩ cách áp sát Dương thống lĩnh. Bắt giặc trước bắt vua, chúng ta giết Dương thống lĩnh trước, như thế mấy người còn lại sẽ dễ xử lý hơn!
- Được rồi!
Trong tay Lê Thiên hiện ra Hắc Kỳ, tay kia cầm trọng kiếm, Thần Sơn đặt trong tay áo, chỉ cần vừa áp sát liền có thể lập tức ném ra, để cho Lục Ly đánh lén.
- Lê Thiên!
Bên kia, Dương thống lĩnh dẫn theo bốn người bay tới, từ đằng xa đã quát khẽ:
- Ngươi và Lục Ly thần phục ta, ta liền tha mạng cho các ngươi, thế nào?
- Thần phục?
Tròng mắt Lê thúc khẽ đảo, hỏi:
- Muốn chúng ta thành Hồn Nô của ngươi?
- Không cần!
Dương thống lĩnh khoát tay nói:
- Chỉ cần các ngươi giao ra bảo vật và không gian giới chỉ là được, thế nào, vậy đã đủ tốt với các ngươi chưa?
- Ha ha!
Lê thúc cười lạnh nói:
- Chúng ta giao ra bảo vật và không gian giới chỉ, thế chẳng phải biến thành dê đợi làm thịt? Bớt nói nhảm đi, muốn đánh thì cứ đánh, có chết ta cũng phải liều mạng kéo một hai tên đi theo làm đệm lưng.
- Ngươi có năng lực đó ư?
Dương thống lĩnh cười nhạo, vung tay nói:
- Nếu hắn đã chấp mê bất ngộ, vậy chúng ta tiễn hắn lên đường đi. Giết hắn, sau đó bắt lại tiểu súc sinh kia!
Hưu!
Bốn tên Thiên Thần nhị kiếp tản ra hình thành vòng vây, bao bọc quanh Lê thúc. Trong tay năm người đều xuất hiện binh khí, Dương thống lĩnh tay cầm cự phủ Hồng Linh Thiên Bảo, hàn quang lấp lánh.
Không chỉ Dương thống lĩnh, trên tay một người trong đám còn lại cũng cầm một thanh trọng kiếm Hồng Linh Thiên Bảo. Chẳng qua năm người này đều không có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, cảnh đó khiến Lê thúc yên tâm phần nào, bằng không trận này chắc không đánh nổi.
Hây!
Lê thúc chủ động tấn công trước, bằng không đợi năm người liên thủ kích đánh, hắn chưa hẳn đã trụ nổi. Hắc Kỳ xoay tròn quanh người, sung làm bảo vật phòng ngự. Cả người hắn hóa thành một đạo hắc quang, khoái tốc đâm tới Dương thống lĩnh.
- Chết đi!
Hắn rống to, trọng kiếm trong tay cuốn theo tiếng xé gió bén nhọn phá không bổ tới, khóa chặt trán Dương thống lĩnh. Nếu Dương thống lĩnh không lùi, hắn liền có thể nhẹ nhàng áp sát, khi ấy Lục Ly có thể phóng thích Hư Không Trùng tấn công.
Bá!
Ngoài ý liệu của Lê thúc, Dương thống lĩnh bất ngờ giật lui ra sau, thân hình chợt lóe, lách sang bên trái mấy chục dặm. Cự phủ trong tay trùng trùng chém xuống, một đạo phủ quang màu đen vạch qua vòm trời, chớp mắt đã đến trước mặt Lê thúc.
Dương thống lĩnh rất cẩn thận, bởi vì Lục Ly một mực chưa hiện thân, cộng thêm chuyện Lục Ly xông qua tầng thứ nhất Trấn Yêu Tháp, khiến hắn không thể không kiêng dè. Hắn không muốn lật thuyền trong mương, có thể trở thành thống lĩnh lại có tính cách có thù tất báo như thế, hắn mà không cẩn thận, làm sao có thể sống được đến bây giờ?
Xuy xuy!
Bốn người từ các hướng còn lại đồng loạt phát động công kích, bọn hắn cũng rất cẩn thận, đều chỉ công kích từ xa.