Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hôm nay bọn hắn tới đây thuần túy là vì Lục Ly. Bọn hắn đều muốn biết làm sao Lục Ly xông qua được tầng thứ nhất Trấn Yêu Tháp, muốn nhìn xem rốt cục Lục Ly có trọng bảo gì.
Rầm rầm rầm!
Lê thúc tuy tránh kịp, song vẫn bị ba đạo công kích đánh trúng. Cũng may đều là công kích từ xa, uy lực không lớn. Hắc Kỳ là Hồng Linh Thiên Bảo, mặc dù không phải bảo vật phòng ngự, nhưng khả năng phòng ngự cũng rất mạnh, giúp hắn chặn ba đạo công kích, thế nên không phải chịu thương tổn nào đáng kể.
Xuy xuy!
Năm người không ngừng tấn công, thoáng chốc, Lê thúc đã bị đè ra đánh, chỉ còn biết liên tục tránh né, căn bản vô lực phản kích. Nếu hắn không toàn lực ứng đối, e là sẽ lập tức bị nổ thương, kết cục chờ đợi hắn và Lục Ly sẽ là tử vong.
Lục Ly không dùng thần niệm thăm dò, chỉ thông qua Thần Sơn để cảm ứng tình hình bên ngoài. Hắn thấy Lê thúc bị tấn công liên tục, căn bản vô lực phản kích, càng đừng nói tới áp sát địch nhân, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Cứ tiếp tục thế này không phải cách này, không ngừng bị động chịu đánh như vậy, Lê thúc sớm muộn cũng trọng thương, đợi Lê thúc chết rồi, bằng vào mình hắn căn bản không chống được năm người kia.
- Lê thúc, thả ra Thần Sơn, ta muốn chủ động xuất kích!
Lục Ly quát khẽ, Lê Thúc cắn răng tránh thoát hai lượt công kích, cờ xí trong tay vẫy động bay ra, bao phủ tới hai tên võ giả trong đó.
Lúc cờ xí bay ra, Lê thúc yên ắng ném đi Thần Sơn, hắn muốn dùng cờ xí phân tán chú ý lực của chúng nhân, để Lục Ly vô thanh vô tức áp sát lại gần.
- Cẩn thận!
Hai người kia không nhìn thấy Thần Sơn theo sau Hắc Kỳ, bên này bọn Dương thống lĩnh lại thấy được, Dương thống lĩnh đoán Lục Ly định ra tay, bởi thế lập tức rống to.
Hai người cấp tốc giật lui, vốn bọn họ còn định bắt lấy Hắc Kỳ, để cướp đi một bảo vật phòng ngự của Lê thúc, nhưng lúc này cả hai đều đã cảm nhận được nguy cơ.
- Muộn rồi!
Tiếng trầm quát vang lên, Thần Sơn lấp lánh quang mang, Hư Không Trùng gào thét bắn ra đầy trời, như bầy ong vỡ tổ, thoáng chốc đã bao phủ phương viên vài dặm.
Tốc độ Hư Không Trùng vàng óng quá nhanh, hai tên võ giả kia tuy khoái tốc giật lui, song vẫn bị Hư Không Trùng nhẹ nhàng đuổi kịp, chớp mắt, mấy chục vạn Hư Không Trùng đã chui vào trong thân thể bọn hắn.
- Đây là thứ quỷ quái gì?!
- Có côn trùng tiến vào trong thân thể ta!
Hai tên Thiên Thần nhị kiếp kinh hãi, điên cuồng tấn công côn trùng vọt tới xung quanh, bọn hắn không ngừng di chuyển tránh né, song kết cục lại khiến càng lúc càng nhiều côn trùng xông vào trong thân thể.
- Gặm!
Lục Ly bạo rống, côn trùng chui vào trong thân thể hai người bắt đầu gặm cắn, hai tên Thiên Thần nhịp kiếp lập tức đồng thanh từng ra từng hồi tiếng kêu thảm thiết, cả người quay cuồng giữa không trung, miệng không ngừng rống to:
- Dương thống lĩnh, nhanh cứu ta!
Tê tê .
Bọn Dương thống lĩnh tận mắt chứng kiến bàn chân một tên Thiên Thần nhị kiếp đang dần biến thành xương trắng với tốc độ thấy được bằng mắt, sau đó ngay cả xương trắng cũng tan biến, tất cả đều bị gặm sạch. Sau khi tiến hóa, độ sắc bén của hàm răng Hư Không Trùng không biết đã mạnh lên gấp bao nhiêu lần.
Thiên Thần kia vận chuyển thần lực khắp toàn thân, bảo hộ phần đầu và thân mình, riêng tứ chi lại không cách nào hoàn toàn bảo hộ được. Bởi thế rất nhanh tứ chi liền bị gặm sạch, chẳng mấy chốc người kia đã biến thành một quả cầu thịt, xương cốt tay chân bị gặm hết cả. Cảm giác đau đớn khiến hắn thống khổ không chịu nổi, không ngừng lăn lộn gầm gào giữa trời, tiếng kêu thê lương, khiến bọn Dương thống lĩnh nghe vào tai mà càng thêm hãi hùng khiếp vía.
Người còn lại thì đỡ hơn một chút, hắn tựa hồ có được loại thần thông nào đó có thể tạm thời áp chế Hư Không Trùng, bởi thế thân thể không đến nỗi bị gặm thương. Chẳng qua tùy theo thời gian đẩy dời, càng lúc càng nhiều Hư Không Trùng tràn vào. Chỉ sau chừng ba nhịp thở, thất khiếu người này bắt đầu chảy máu, sau đó tròng mắt chợt nổ tung, thân thể như bao cát đổ ập xuống, trực tiếp chết đi.
Tê tê!
Nhìn thấy thân thể tên Thiên Thần nhị kiếp chết đi nhanh chóng bị gặm thành xương trắng, sau đó đến cả xương trắng cũng đều bị gặm sạch, trong mắt ba người còn lại hiện đầy sợ hãi, trừ Dương thống lĩnh ra, ai cũng đều sinh tâm thoái ý.
Chiến lực bọn hắn tương đương nhau, nếu hai người kia đã không ngăn nổi côn trùng màu vàng, hai người bọn hắn e là cũng không đỡ được. Tuy nể mặt Dương thống lĩnh đến đây giúp sắc, nhưng bọn hắn không có sinh tử đại thù gì với Lục Ly và Lê thúc, đương nhiên sẽ không liều mạng.
- A!
Bên này, tên Thiên Thần nhị kiếp bị gặm sạch tay chân chịu hết nổi, đầu bị gặm nát, Lục Ly trầm hống:
- Lê thúc!
Hây!
Lê Thúc bắt đầu phản công mãnh liệt, mục tiêu khóa chặt một tên Thiên Thần nhị kiếp trong đám, thân hình vọt tới như tên bắn, trọng kiếm trong tay liên tục chém ra. Người kia mới đầu không lập tức chạy trốn, cứ thế bị Lê thúc cuốn lấy.
Hưu!
Dương thống lĩnh và tên còn lại cuồng bạo vọt tới, muốn đánh giết Lê thúc, sau đó lại nghĩ cách đối phó Lục Ly. Bên này Lục Ly khống chế Thần Sơn bay tới, Hư Không Trùng đầy trời gào thét cùng theo, tốc độ Hư Không Trùng vàng óng quá nhanh, chớp mắt đã đến phía bên kia.
Ầm!
Lê thúc bị Dương thống lĩnh vung búa nện bay, nguyên cả cánh tay bị chặt đứt, Lục Ly điều khiển Thần Sơn bay đến, miệng hét lớn:
- Lê thúc!
Thần Sơn sáng lên quang mang, thu Lê thúc vào, bên trong Thần Sơn, vô số Hư Không Trùng cuồng bạo lao ra, lần này Lục Ly một hơi phóng thích hơn ngàn vạn Hư Không Trùng, bao phủ khắp bốn phương tám hướng.
- Trốn!
Tròng mắt Dương thống lĩnh co rụt lại, cả người biến thành một đạo lưu quang lao vút xuống dưới đất. Hắn lách thành một đường cong, kịp thời tránh đi không bị Hư Không Trùng bao phủ, thoáng chốc đã xông vào lòng đất, tan biến không thấy đâu nữa.
Hai người khác lại thảm hơn nhiều, một người vừa rồi bị Lê thúc cuốn lấy, một người khác phản ứng chậm mất một nhịp, bị Hư Không Trùng đuổi kịp, có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.