Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cho nên, hắn an nhàn tu luyện trong tòa thành, củng cố chiến lực hiện tại, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian. Thời gian trước quá áp lực, khiến thể xác và tinh thần hắn bị chèn ép.
Sau khi tu luyện ba ngày, Lục Ly cảm giác ngủ một giấc thật ngon, một hơi đã ngủ ba ngày ba đêm. Sau khi tỉnh lại, hắn tắm rửa một phen, sau đó kêu thị nữ làm một bàn tiệc rượu, một mình tự ẩm tự nhạc.
Lê thúc đợi trong Thần Sơn, nhưng lúc trước Thiên Vân Tiên Tử không cho phép Lục Ly mang Lê thúc đến đỉnh núi Thiên Vân Sơn, cho nên hắn không truyền tống Lê thúc ra bồi hắn uống rượu, chỉ có thể một mình thưởng thức.
Sàn sạt…
Sau một lát, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, thần niệm Lục Ly quét qua, tra xét thấy một thân ảnh yểu điệu, khóe miệng hắn tươi cười nhàn nhạt, vừa vặn cảm thấy thưởng thức tiệc rượu một mình thật nhàm chán, còn có người tới cửa.
- Hi hi, Lục Ly, một mình ngươi cũng thật tiêu diêu tự tại!
Một nữ tử váy trắng nhẹ nhàng tiến vào, trên mặt che lụa mỏng, dáng điệu uyển chuyển, trên người mang theo hơi thở nhân gian khói lửa, chính là Y tiểu thư đi cùng Lục Ly vào bí cảnh Hồng Mông.
- Y tiểu thư đến thật đúng lúc, mau giúp ta uống vài chén!
Lục Ly đứng lên, nhiệt tình gọi. Trong mắt Y tiểu thư lộ ra ý cười trong suốt, cũng không rụt rè, thoải mái ngồi xuống, bưng lên một chén rượu, nói:
- Đến đây, ta chúc Lục công tử đạt được thành tựu thần thể, đại thắng trở về!
Lục Ly cũng không bưng rượu, mà chỉ vào khăn che mặt trên mặt Y tiểu thư, cười chế nhạo nói:
- Y tiểu thư, ngươi che mặt như vậy sao uống rượu được?
- Hì hì!
Y tiểu thư cười, đưa tay gỡ khăn che, hé lộ ra gương mặt xinh đẹp. Hôm nay nàng trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn thật thanh lệ, trên mặt mang theo nét đỏ ửng nhàn nhạt, lại bưng rượu lên, nói:
- Lần này có thể rồi chứ?
- Ừm, đa tạ Y tiểu thư!
Lục Ly nâng chén lên, chạm vào nhau, uống cạn một hơi, tâm tình trở nên thích ý. Sau khi đến Nhị Trọng Thiên này, vẫn luôn cảm thấy thật áp lực. Trong khoảng thời gian này, thực lực đột nhiên tăng mạnh, mới khiến áp lực trên vai hắn nhẹ hơn môt chút.
- Y tiểu thư sao biết được chuyện của ta?
Lục Ly hơi tò mò nhìn Y tiểu thư, hỏi:
- Thiên Vân Sơn giống như không có chuyện gì là ngươi không biết. Mạo muội hỏi một câu, ngươi rốt cuộc là thân phận gì, lúc trước không phải ở Thập Bát Chủ Phong sao? Vì sao ngươi có thể đi về tự nhiên ở Thiên Vân Phong?
- Ngươi đoán xem?
Ánh mắt Y tiểu thư lộ vẻ giảo hoạt, thoạt nhìn giống như một tiểu yêu nữ, nàng vươn bàn tay ngọc, cầm lấy bầu rượu, rót đầy chén cho Lục Ly, nói:
- Nếu không vậy đi? Ngươi đoán đúng ta uống một bình, ngươi đoán sai thì uống một chén?
- Tốt lắm!
Uống vài chén rượu đối với Lục Ly không tính là cái gì, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Không đúng, lỡ như ta đoán đúng, ngươi không chịu nhận thì sao?
- Sẽ không như vậy!
Y tiểu thư vỗ ngực, nói:
- Bổn tiểu thư lấy nhân cách cam đoan, tuyệt đối sẽ không gạt người!
- Được!
Lục Ly ăn vài ngụm món ăn, nói:
- Ngươi là chái gái của Trần trưởng lão?
Y tiểu thư lắc đầu, Lục Ly không nói hai lời bưng lên một chén rượu, hắn nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Ngươi là cháu gái của một trưởng lão nào đó?
- Câu trả lời của ngươi có hơi xấu xa!
Y tiểu thư cười cười, nói tiếp:
- Nhưng ngươi vẫn đoán sai rồi, tiếp tục uống đi!
Lục Ly thật sảng khoái, lại uống thêm một ly, hắn trầm ngâm, một lát sau liền hỏi:
- Ngươi là… đệ tử của Thiên Vân Tiên Tử?
Lúc trước, Lục Ly tiến vào bí cảnh Hồng Mông, Y tiểu thư cũng đi theo, nói rõ Thiên Vân Tiên Tử muốn bồi dưỡng Y tiểu thư thành cường giả? Rất có khả năng là đệ tử của nàng.
Ai ngờ Y tiểu thư vẫn lắc đầu, Lục Ly cau mày, nói:
- Vậy ngươi là người Thiên Vân Tiên Tử lựa chọn giúp nàng đánh chết Vân Khai Nguyệt?
- Không phải!
- Vậy ngươi là con gái của Thiên Vân Tiên Tử?
- Lại càng không phải!
- Chẳng lẽ là thân thích của nàng? Cháu gái? Chất nữ? Cháu ngoại?
- Cũng không phải, những lời này tương đương ngươi trả lời năm lần, ngươi phải uống năm chén!
Lời nói của Y tiểu thư khiến Lục Ly hơi mơ hồ, đây không phải kia cũng không phải, Y tiểu thư rốt cuộc là thân phận gì? Lục Ly nhấc lên một bình rượu bên cạnh, nói:
- Vậy đi, Y tiểu thư, ngươi trực tiếp nói ra thân phận của mình, ta uống hết vò rượu này.
- Không thể nói!
Y tiểu thư lắc đầu, dừng một lát, nói:
- Về sau ngươi sẽ biết, đến lúc đó tuyệt đối có thể khiến ngươi chấn động, hì hì!
Ách!
Lục Ly càng thêm mơ hồ, thân phận gì mới có thể khiến hắn chấn động? Chẳng lẽ người này hắn cũng quen biết? Hoặc là người có liên quan với người quen của hắn? Nhưng hắn ở Nhị Trọng Thiên cũng không quen ai cả.
Nếu Y tiểu thư không nói, Lục Ly cũng không hỏi, hắn ngược lại hỏi:
- Trong khoảng thời gian này, Y tiểu thư đang làm gì? Đã lâu không gặp ngươi.
- Ngươi vẫn luôn ở bên ngoài, sao có thể nhìn thấy ta?
Y tiểu thư trợn trắng mắt, mị thái nghiêng thành, hấp dẫn tận xương tủy. Lục Ly vốn uống không ít, thấy cảnh tượng như vậy không khỏi sưng sốt, hắn cười khẽ nói:
- Ngươi thật là bách biến yêu tinh, một lúc thì giống tiểu tiên nữ, một lúc lại giống tiểu ma nữ, ngẫu nhiên còn có thể biến thành tiểu yêu tinh…
- Đa ta đã khen ngợi!
Ánh mắt Y tiểu thư cong thành nguyệt nha, nói:
- Nhân sinh bách biến, bách biến nhân sinh, làm sao không phải một loại tu hành?
- Tu hành?
Ánh mắt Lục Ly lộ vẻ trầm tư, ước chừng trầm mặc một nén nhang mới nói:
- Nhân sinh đích xác như một loại tu hành, con đường nhân sinh vốn thật lâu dài, sẽ trải qua nhiều chuyện, sẽ gặp nhiều người, đi qua nhiều địa phương, sẽ phát sinh rất nhiều sự kiện. Mỗi người khởi điểm đều không giống, điểm cuối cũng không giống. Ừm… điểm cuối ở đây kỳ thật không quan trọng, chỉ cần lộ trình đủ phấn khích là được.
- Không nghĩ đến ngươi còn nhỏ như vậy, ý cảnh cũng thật cao!
Trong mắt Y tiểu thư lộ ra tia sáng kỳ dị, đứng dậy nghiêm mặt nói:
- Rất nhiều người chạy theo điểm cuối mà quên mất bước đi chậm lại trên đường, dục tốc bất đạt. Lục công tử, cáo từ, chúc ngươi có thể chạy càng lúc càng xa trên đường thần thể.