Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ầm ầm ầm!
Từng luồng sáng đen bắn vào người Lục Ly, hắn cảm giác có từng đợt sức mạnh cường đại, tốc độ giảm đi. Lục Ly đảo tròng mắt, lao xuống đất, Yêu Ma ở bên dưới lập tức tản ra.
Vu Phi Tường rống to:
- Lão Sơn Thúc, giết hắn!
Nhiều võ giả khác cũng rống theo:
- Sơn trưởng lão, mau giết tiểu tử này, chúng ta đã chết rất nhiều người!
- Lão Sơn Thúc, ngươi phải báo thù giúp đường ca của ta! Mau giết tiểu tử này, không thể cho hắn trốn!
Hắn trốn không được, đỉnh núi có thần văn khủng bố, tiểu tử này dám đi lên thì cũng chết thôi!
- ...
Vô số người rống to, lão nhân đen gầy do dự. Lục Ly dù gì là người được Thiên Vân Tiên Tử xem trọng, nghe đồn là Diện Thủ của Thiên Vân Tiên Tử. Nếu là thế hệ trẻ giết Lục Ly thì còn dễ nói chuyện, dù sao thế hệ trẻ tranh phong, chết hay bị thương cũng không có gì. Lão là người thế hệ trước, thành danh đã lâu, sống mười mấy vạn năm mà đi khi dễ một người trẻ tuổi chưa đầy trăm tuổi, khó tránh bị người lên án.
Đến lúc đó sự tình truyền ra, Thiên Vân Tiên Tử tức giận đi tố cáo với Đại Ma Vương, e rằng Thiên Lượng Sơn phải cho lời giải thích.
- Ừm!
Lão Sơn Thúc liếc hướng Ngốc Đầu Hồ và Ly Hỏa Lão Đạo, trong lòng hắn đột nhiên làm ra quyết định, ở đây chỉ có hai người ngoài, chút nữa tìm cơ hội xử lý hai người lạ thì việc này thần không biết quỷ không hay.
Không có chứng cứ, Thiên Vân Tiên Tử có thể nói cái gì?
Vèo!
Lão Sơn Thúc như một con diều hâu bay vút đi, tốc độ của hắn quá nhanh, tựa như làn gió, chớp mắt lao lên giữa sườn núi. Vô số Yêu Ma đuổi theo Lão Sơn Thúc, nhưng hắn phất ống tay áo một cái, đám Yêu Ma toàn bộ bay ngược ra, rất nhiều Yêu Ma trong miệng còn phun ra máu màu đen sậm.
“Con chim già này tốc độ nhanh quá!”
Lục Ly nghe thấy tiếng gió ở phía sau thì đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một bóng đen cấp tốc tới gần, hắn không chút suy nghĩ lấy ra chiến đao Hàn Phong chém ngược ra sau. Một ánh đao kinh thiên sáng lên, xoay hai vòng giữa không trung rồi... chém hụt!
Đúng vậy, chém hụt!
Lão Sơn Thúc lướt ngang sang bên cạnh vài trăm thước, dễ dàng tránh đi Sát Đế Quỷ Trảm. Sát Đế Quỷ Trảm mang theo uy áp của thiên địa nhưng chỉ khiến Lão Sơn Thúc bị chậm lại đôi chút, không thể trấn áp quá nhiều.
Ầm ầm ầm!
Sát Đế Quỷ Trảm phá không chém xuống, nhiều Yêu Ma ở phía dưới bị đánh bay, vô số cây to bị đánh xơ xác, khói bụi cuồn cuộn, đá núi bắn tung tóe, thanh thế rất to lớn. Nhưng đến chỗ Vu Phi Tường thì không còn nhiều năng lượng, không thể bị thương một người nào.
- Hư Không Trùng trở về!
Lục Ly khống chế Hư Không Trùng màu vàng sậm từ phía dưới bay lên, nhanh chóng đuổi theo hắn. Tốc độ của Hư Không Trùng màu vàng sậm nhanh hơn Hư Không Trùng màu hoàng kim gấp mười lần, bằng với Lão Sơn Thúc, nhưng còn cách một khoảng, muốn bay trở về cần thời gian.
Lão Sơn Thúc đã đuổi theo, hắn vươn ra một bàn tay khô gầy nhẹ nhàng vỗ về phía Lục Ly. Bàn tay kia thoạt trông giống như phủi bụi dính trên bàn, lại mang theo vô tận uy áp cùng hơi thở khủng bố.
- A!!!
Lục Ly đứng thẳng, hai chân gấp khúc, năng lượng trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo dâng lên. Hắn xoay người đánh về phía bàn tay kia, cú đấm của hắn có uy lực quá lớn, bên trên lấp lánh ánh sáng vàng, cũng mang theo hơi thở mênh mông vô biên.
Bùm!
Không gian chỗ hai người va chạm rung lên, sau đó Lục Ly bay ngược lên trên, Lão Sơn Thúc lui về phía sau vài trăm thước.
Trong mắt Lão Sơn Thúc lộ tia kinh ngạc, khen ngợi:
- Cơ thể rất mạnh, Vô Thượng Thần Thể đã tiểu thành. Tiểu tử, chỉ cần ngươi gia nhập Vu gia chúng ta thì ta có thể tha cho ngươi một mạng.
- Ha ha ha!
Lục Ly phì cười, tức giận quát:
- Vu gia các ngươi là cái thá gì? Muốn ta gia nhập các ngươi? Cho ta thời gian mười năm, ta sẽ san bằng Vu gia các ngươi!
- Cuồng vọng!
Trên mặt Lão Sơn Thúc không vui không buồn, nhưng lời nói chất chứa cơn tức:
- Chỉ là Thần Thể tiểu thành đã cho rằng vô địch thiên hạ? Thế giới bao la, Thần Thể tiểu thành có vô số, người chân chính có thể Thần Thể đại thành từ xưa đến nay mười ngón tay đếm hết. Nếu ngươi muốn chết thì lão phu chiều ý ngươi.
Lão Sơn Thúc như một con thương ưng lao nhanh đến, Lục Ly lại lật tay chém ra Sát Đế Quỷ Trảm, Hư Không Trùng từ phía sau cũng bay đến, có bảy, tám trăm con.
Lục Ly ra lệnh cho Hư Không Trùng:
- Công kích con chim già này!
Trong Thần Sơn bay ra vô số Hư Không Trùng màu hoàng kim, Lục Ly định dùng Hư Không Trùng màu hoàng kim quấy nhiễu khả năng phán đoán của Lão Sơn Thúc.
- Ủa?
Mắt Lão Sơn Thúc lóe tia sáng, ngạc nhiên nghi ngờ thì thào:
- Thần Sơn này không lẽ là...
Câu tiếp theo bỏ ngõ, nhưng Lục Ly thầm giật nảy mình. Lão Sơn Thúc nhận ra Cửu Kỳ Sơn, sát khí trong lòng Lục Ly càng tăng lên mấy phần, nếu có cơ hội thì tuyệt đối không thể tha cho người này, nếu không thì sẽ mang đến tai họa ngầm vô cùng tận cho hắn.
Lão Sơn Thúc do dự một khoảnh khắc, Hư Không Trùng đã bay tới, tất cả chui vào trong cơ thể của hắn, Lục Ly thầm mừng. Nhưng Lục Ly chưa kịp lộ nét mặt mừng thì Lão Sơn Thúc lấy ra ngân đỉnh, trên đỉnh bắn ra ánh sáng rực rỡ, Lục Ly phát hiện tất cả Hư Không Trùng màu vàng sậm không thể nhúc nhích.
“Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp sự cường đại của Tam Kiếp Thiên Thần.”
Lục Ly cảm khái một tiếng, hắn vốn cho rằng có được mấy ức Hư Không Trùng, cho dù là Tam Kiếp Thiên Thần bình thường cũng sẽ bị cắn chết dễ như chơi, nay xem ra Tam Kiếp Thiên Thần mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
“Trốn!”
Lục Ly không dám suy nghĩ lung tung nữa, điên cuồng lao lên đỉnh núi. Mới rồi hắn loáng thoáng nghe đám người Vu Phi Tường hét lớn, dường như đỉnh núi có Thần Văn Đạo Tràng cường đại? Lục Ly tự tin phòng ngự của mình mạnh mẽ, vào trong Thần Văn Đạo Tràng thì cơ hội sống sót của hắn sẽ càng lớn.
- Tiểu tử, đừng chạy!
Sau khi trấn áp Hư Không Trùng, Lão Sơn Thúc nhanh chóng đuổi theo, liếc nhìn đỉnh núi rồi nói:
- Thần Văn Đạo Tràng trên đỉnh núi do đại đệ tử của Lão Yêu Ma luyện chế, ngươi dám đi lên thì nháy mắt sẽ biến thành tro bụi.