Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Người nửa sống nửa chết nhắm mắt lại, hơi thở trên người biến mất, hơi thở sinh mệnh cũng trở nên cực kỳ mỏng manh. Lục Ly ngồi xếp bằng, chờ đợi Huyết Linh Nhi phá vỡ thần văn.
Hắn cũng không sợ lão nhân này thất hứa, cũng không sợ lão nhân này đi ra rồi giết hắn. Một cường giả sống nhiều năm như vậy, dù cùng hung cực ác đến đâu cũng không đến mức mất tính người đúng không? Nếu hắn muốn lấy oán trả ơn thì Lục Ly đành chịu.
Càng là cường giả càng chú trọng mặt mũi.
Ví dụ như bản thân Lục Ly, hắn bị nhốt ở Phàm Nhân Giới, nếu có một phàm nhân cứu hắn, hắn sẽ lấy oán trả ơn sao? Hắn đồng ý cho phàm nhân kia một ít chỗ tốt rồi quỵt nợ sao?
Lục Ly an tâm tu luyện, băng sương kiếm ý mới dung hợp vào Sát Đế Quỷ Trảm, hắn muốn ổn cố một chút. Vừa qua nửa ngày, thần văn đã sáng lên, vô số thần văn bắt đầu chạy dọc.
Bên kia, đám người Lão Sơn Thúc thèm thuồng, sau đó lo lắng. Thèm thuồng là bọn họ cũng muốn đi ra ngoài, nhưng với năng lực của bọn họ, e rằng thời gian ngắn ra không được, thậm chí cả đời có lẽ bị nhốt chết tại đây. Lo lắng là... bọn họ sợ chút nữa Lục Ly sẽ giúp bọn họ phá vỡ thần văn, tiếp đó người nửa sống nửa chết ra tay đánh chết cả đám.
Ba ngày sau, thần văn tỏa sáng đến tột độ, sau đó cây cột sắt di động, xuất hiện cửa hình thoi. Lão nhân kia cơ hồ cùng lúc mở mắt ra, bên trong bắn ra mũi nhọn vô cùng sắc bén, giống như một thanh chiến đao tuyệt thế ra khỏi vỏ.
Khoảnh khắc này, Lục Ly cũng mở mắt ra, Huyết Linh Nhi thu trở về, Lục Ly chắp tay nói:
- Tiền bối, thần văn đã phá mở rồi, người có thể đi ra.
- Ta không ra được!
Lão giả cười cay đắng, nói:
- Thần Lực của lão hủ cạn kiệt, thân thể cực kỳ suy yếu, tiểu hữu có thể cho ta mượn mấy viên đan dược không?
- Ồ.
Một đám người sực tỉnh ngộ, xem ra mấy chục vạn năm khiến người nửa sống nửa chết dùng hết thiên tài địa bảo mang trên người. Có lẽ người nửa sống nửa chết bị thương rất nặng, hoặc trúng kịch độc này nọ, trong thân thể của hắn không có một chút Thần Lực, cho nên mới không cách nào phá vỡ thần văn.
- Không có vấn đề!
Lục Ly rất hào sảng lấy ra một không gian giới chỉ, theo sau cất vào vài loại đan dược, còn có đan dược bổ dưỡng linh hồn. Lục Ly ném cái chai qua, lão nhân khó khăn giơ tay bắt lấy.
- Tiểu hữu chờ ta mấy ngày!
Lão giả ăn hơn mười viên đan dược, nói một câu rồi bế quan, Lục Ly an tâm ngồi xếp bằng tu luyện. Nhóm người Lão Sơn Thúc mắt lấp lóe, trong lòng thấp thỏm.
- Lục Ly!
Ngốc Đầu Hồ đột nhiên mở miệng:
- Ta cũng biết một nơi có trọng bảo, ở Tam Trọng Thiên, nơi đó là mộ của một vị Thánh Hoàng thượng cổ. Chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, ta sẽ tặng bản đồ cho ngươi. Ân oán giữa chúng ta cũng xóa bỏ, ta có thể phát Chủ Thần Huyết Thệ, cả đời gặp ngươi liền đi đường vòng.
- Xéo!
Lục Ly hừ lạnh một tiếng, Y tiểu thư đã nói Ngốc Đầu Hồ chưa từng đi Tam Trọng Thiên, rõ ràng là khoác lác. Hơn nữa, dù thả Ngốc Đầu Hồ ra thì Lục Ly cũng sẽ trực tiếp đánh chết hắn. Ma đầu như vậy ba phen bốn lượt mưu hại hắn, hắn làm sao có thể thả cọp về núi?
Hắn nạt một tiếng rồi lờ đi Ngốc Đầu Hồ. Sắc mặt Ngốc Đầu Hồ lạnh lùng, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Xem ra đắc tội Lục Ly quá sâu, không thể ra ngoài rồi, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Những người khác có tự mình hiểu lấy, không dám mở miệng. Lúc trước Lão Sơn Thúc suýt giết Lục Ly, tự nhiên sẽ không tự rước lấy nhục. Ly Hỏa Đạo Nhân tự biết, cho dù Lục Ly thả hắn ra cũng sẽ giết hắn.
Ly Hỏa Đạo Nhân dập tắt lửa, địa lao trở về yên tĩnh. Mấy ngày sau, Tu La Lão Nhân mở mắt ra, khoảnh khắc mở mắt, cảm giác toàn bộ địa lao đều sáng lên. Tiếp đó một luồng hơi thở khủng bố theo trong thân thể của hắn dâng trào mà ra, như những ngọn núi lớn đè xuống.
- Ui...
Vào thời khắc này, không có bất cứ một người hoài nghi thân phận của Tu La Lão Nhân nữa. Đám người Lão Sơn Thúc, Ngốc Đầu Hồ căng thẳng thần kinh. Không biết Tu La Lão Nhân khôi phục mấy phần sức chiến đấu rồi, nếu hoàn toàn khôi phục, e rằng một chưởng có thể đánh vỡ thần văn, sau đó đập chết bọn họ.
Vèo!
Tu La Lão Nhân lắc người đi ra, đứng bên cạnh Lục Ly, không gian giới chỉ của hắn lóe sáng, lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Lục Ly:
- Đây là chỗ có Thần Tủy, lão hủ trên người có thương, hơn nữa thọ nguyên không nhiều, còn có vài việc chưa làm xong, cho nên xin lỗi, không thể mang ngươi đi.
Lục Ly nhận lấy bản đồ, Tu La Lão Nhân suy nghĩ một hồi lại lấy một cuốn sách cổ ra khỏi chiếc nhẫn:
- Đây là lão phu năm đó tự sáng tạo ra Tiêu Dao Bộ, về sau ở trong lao tù càng hoàn thiện rất nhiều, chỉ cần ngươi tu luyện thành công, gặp Tam Kiếp đỉnh phong tốc độ không quá mau thì sẽ không đuổi kịp ngươi. Đến lúc đó toàn bộ Nhị Trọng Thiên mặc ngươi tiêu dao.
Ngốc Đầu Hồ giật mình kêu lên:
- Tiêu Dao Bộ!
Lão Sơn Thúc không kiềm được ngạc nhiên nghi ngờ hỏi:
- Tiêu Dao Bộ là ngươi sáng tạo? Đó chẳng phải là tuyệt chiêu thành danh của cung chủ Chúng Sinh Cung, một trong ba mươi sáu thế lực lớn của Nhị Trọng Thiên, Lý Tiêu Dao sao?
- Lý Tiêu Dao? Họ Lý?
Tu La Lão Nhân ngẩn ra, theo sau ánh mắt nhìn qua Lão Sơn Thúc, hơi thở khủng bố che trời lấp đất ập đến, khiến Lão Sơn Thúc liên tục lùi lại.
Tu La Lão Nhân trầm giọng hỏi:
- Lý gia có những ai? Có phải là có một người tên Lý Thiên Cương?
- Lý Thiên Cương... có!
Lão Sơn Thúc suy nghĩ một hồi, lập tức nói:
- Cung chủ đời thứ nhất của Chúng Sinh Cung tên Lý Thiên Cương, nhưng mấy chục vạn năm trước đã chết rồi.
- Con ta chết rồi?
Người Tu La Lão Nhân run lên, bộc phát ra sát khí vô tận, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Hắn bị ai giết chết?
- Cái đó... không biết!
Lão Sơn Thúc lắp bắp đáp, trong lòng nhấc lên sóng thần. Cung chủ đời thứ nhất của Chúng Sinh Cung, một trong ba mươi sáu thế lực lớn là nhi tử của Tu La Lão Nhân? Hèn gì cung chủ hiện tại của Chúng Sinh Cung, Lý Tiêu Dao biết Tiêu Dao Bộ. Không ngờ Lý Tiêu Dao là hậu nhân của Tu La Lão Nhân.