Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2699 - Chương 2686: Nhân Kiệt

Bất Diệt Long Đế Chương 2686: Nhân kiệt

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Có phải các ngươi cảm thấy ta quá tàn nhẫn hay không?

Ánh mắt Lục Ly lộ ra vẻ bỡn cợt, hắn liếc nhìn mấy trăm người, dừng lại một lát mới nói:

- Nếu như ta không có chút thủ đoạn tự vệ thì giờ khắc này chắc hẳn đã trở thành một đống thịt nát? Chẳng lẽ ta buộc phải chết, chín người này chủ động công kích ta còn ta thì không được phản kích? Gầm trời cuối đất cũng không có đạo lý như vậy đâu. Chỉ mất cánh tay mà thôi, trên người có linh dược thì sẽ mọc lại. Mọi người đều là võ giả, trên con đường võ đạo mà nếu cả sinh tử đều không dám đối mặt, thử hỏi tương lai các ngươi còn làm nên thành tựu gì?

Mọi người đều trầm mặc không đáp lại, Lục Ly nói rất có lý, thế nhưng bọn họ đều quen bênh vực người nhà.

Một mình Lục Ly độc chiếm mười lăm cây linh dược, giết chết Diêm công tử khiến nhiều người căm phẫn. Cho nên bọn hắn không thèm nghe theo lý lẽ, Lục Ly nói gì đi nữa bọn hắn cũng cho là sai.

- Phó công tử, Bộ công tử, Lý công tử!

Lục Ly liếc nhìn ba người này, lạnh lùng nói:

- Ba người các ngươi muốn giết ta thì cứ xông lên, sao phải mượn đao giết người? Ta đây không có Thần Văn Đạo Tràng, thần lực của các ngươi sẽ không bị áp chế. Các ngươi đến hết đây, một mình ta đánh với ba người các ngươi. Ngoài ra còn có ai muốn lấy mạng ta không? Các ngươi cứ việc xông lên, một mình ta nghênh đón!

Lục Ly đứng dậy, hai chắp sau lưng, áo bào xanh hơi tung bay, khí thế xuất trần. Chín người nằm một bên máu tươi chảy ròng ròng tạo thành chênh lệch quá lớn, càng khiến hắn trở nên cao thâm khó lường.

Lục Ly quá ngông cuồng, một mình tuyên chiến với mấy trăm người. Chuyện này khiến một vài người nóng mắt, suýt chút nữa xông lên. Có điều bọn hắn nhìn sang đám người Phó công tử, Lý công tử, Bộ công tử thấy không ai có ý xuất thủ, thế nên mới tỉnh táo lại.

Lục Ly vừa mới nói hết sức rõ ràng, đám Phó công tử muốn giết chết hắn còn không dám ra tay, chỉ xúi giục chín người kia động thủ. Hiện giờ chín người kia thê thảm như vậy, bọn hắn vẫn không có ý định ra tay giải cứu...

Chín người này chính là bài học nhãn tiền, bọn hắn sao còn ngu ngốc như vậy? Sao có thể làm thanh đao miễn phí cho đám Phó công tử? Vừa nãy chín người liên thủ công kích còn chưa phá được phòng ngự của Lục Ly, bọn hắn xông lên thì có thể làm được gì?

Nhị Kiếp Thiên Thần còn không làm gì được Lục Ly, chỉ đành gửi gắm hi vọng vào đám Phó công tử. Bọn họ là Tam Kiếp Thiên Thần nắm giữ bí bảo cường đại, nếu bọn họ liên thủ sẽ có cơ hội giết chết Lục Ly.

Trong lòng đám Phó công tử cũng nghĩ như vậy!

Nhưng bọn hắn không dám hành động, Lục Ly nói không có Thần Văn Đạo Tràng thì bọn hắn lại càng không dám hành động. Chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của Lục Ly, bọn hắn tin chắc rằng nếu không giết chết được Lục Ly, kết cục chờ đợi bọn hắn sẽ vô cùng tàn khốc.

Đám công tử trong các đại gia tộc đều khôn ngoan, biết cách nhẫn nhịn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Sau khi ra ngoài bọn hắn có thể tùy ý phái cường giả gia tộc đi truy sát Lục Ly, khiến hắn tan xương nát thịt. Hiện giờ không đáng lấy bản thân ra tốt thí.

Xung quanh đều im lặng, đám người Phó công tử vẫn bất động, những người còn lại cũng không dám rục rịch. Chín người ngã trên đất vẫn đang chảy máu, đau đớn khiến bọn hắn suýt ngất, bọn hắn vẫn chưa được lên tiếng đành cắn răng nín nhịn, tình cảnh này quỷ dị đến lạ thường.

- Nếu không có gan ra tay thì sau này cũng đừng nên giở trò mờ ám, còn có lần sau, ta sẽ giết chết mà không cần luận tội!

Lục Ly lạnh lùng liếc nhìn cả đám, sau đó Hư Không Trùng trong cơ thể chín người bay ra, chui xuống dưới nền đất, Lục Ly phẩy tay áo hất bay chín người này ra ngoài, hắn thét lên:

- Chín người các ngươi nghe đây, nhiều khi phải động não chút, đừng dễ dàng để người khác lợi dụng. Có những lúc chiếc bánh mà người khác vẽ cho các người hết sức tốt đẹp, nhưng cần nhìn xem các ngươi có mạng để ăn hay không, mặt khác tự hỏi xem bánh này có thật sự là bánh hay không!

Chín người ngã lăn ra đất, có người gãy nát xương tay, kêu la thảm thiết không ngừng. Người xung quanh vội vàng chạy tới dìu bọn hắn đứng lên, đưa linh dược chữa trị vết thương.

Có một người ngồi khoanh chân đứng dậy, nhìn Lục Ly bằng con mắt oán độc, hận không thể nuốt sống thịt Lục Ly, Lục Ly cảm nhận được ánh nhìn này, hắn lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ta rất không thích ánh nhìn của ngươi, quay đầu sang hướng khác.

Người kia trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Lục Ly, trong lòng sợ hãi, quay đầu đi theo bản năng.

Sau đó hắn thấy rất nhiều người đang nhìn mình, vừa xấu hổ vừa giận dữ, hắn ta đỏ mắt quát lớn:

- Tôn tử, ngươi biết điều thì đừng ra ngoài, nếu ra ngoài ta sẽ phái người băm ngươi thành nghìn mảnh.

- Thật sao?

Lục Ly khẽ nhíu mày, sau đó ra lệnh với Hư Không Trùng:

- Gặm chết kẻ này cho ta!

Mấy chục con Hư Không Trùng từ dưới đất bay đi, trong nháy mắt đã bay tới dưới chân kẻ này, sau đó phóng lên, xông thẳng vào linh hồn hắn. Cùng với tiếng hét thảm thiết vang lên, linh hồn hắn đã bị gặm nhấm, hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất chết.

Lục Ly để Hư Không Trùng trở về từ dưới lòng đất, hắn nhìn vô số ánh mắt ngạc nhiên của người xung quanh nói:

- Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp, nếu hắn muốn giết ta thì ta sẽ tiễn đưa hắn trước.

Lục Ly lại giống như một con dã thú đang nhe răng nanh, trong chớp mắt đã giết chết một người. Bởi vì nơi này áp chế thần niệm nên không ai hay biết người kia bị giết như thế nào, cảm giác giống như Lục Ly liếc mắt thì người kia đã gục xuống chết. Rất nhiều người cảm thấy lạnh sống lưng, Nhất Kiếp Thiên Thần này quá đáng sợ, không những đao thương bất nhập mà còn có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị khủng bố.

- Tự tạo nghiệp, không thể sống!

Lần này Tần công tử không còn bất kỳ sự đồng tình, khẽ lẩm nhẩm một câu. Lục Ly đã thả cho bọn hắn một con sinh lộ, kẻ này còn không hiểu thời thế, đổi lại nếu là hắn thì hắn cũng sẽ ra tay giết chết.

Bình Luận (0)
Comment