Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thiếu nữ xông đến quỳ bên cạnh Trương lão đầu, nhìn gia gia đầu rơi máu chảy, nàng lệ rơi như mưa, nàng trừng mắt nhìn Hàn công tử nói:
- Hàn Thiếu Vũ, ngươi bỏ cuộc đi, ta dù chết cũng không làm tiểu thiếp của ngươi, kẻ ác như ngươi chắc chắn sẽ bị trời phạt, bị thiên lôi đánh!
- Ha ha ha!
Hàn công tử đứng bật dậy, cười dài nói:
- Hôm nay ta đứng dây, ngươi xem ông trời khi nào giáng thần lôi xuống đánh ta? Chẳng lẽ ngươi chưa nghe một câu, người tốt không sống lâu, tai họa di nghìn năm? Thế giới này làm người tốt sẽ chết nhanh hơn ai hết, chỉ có trở thành ác nhân mới có thể sống lâu.
- Ngươi... Vô sỉ!
Thiếu nữ tức run người, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, bọn họ chỉ là bình dân, làm sao có thể đối kháng được tu sĩ cường đại? Càng miễn bàn là nhi tử của đảo chủ Vân Phù Đảo.
- Cho ngươi hai lựa chọn!
Hàn công tử lạnh giọng nói:
- Thứ nhất, gả cho ta làm tiểu thiếp, vinh hoa phú quý cả đời, gia gia của ngươi cũng đi theo hưởng phúc. Thứ hai, đập đầu vào tường chết đi, ta lóc từng miếng thịt của gia gia ngươi xuống, lăng trì cho đến chết.
- Súc sinh, súc sinh!
Trương lão đầu tức giận hộc máu, chỉ hướng Hàn công tử nói:
- Ta có làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi, ngươi nhất định sẽ bị báo ứng, nhất định sẽ không chết tử tế được!
- Ha ha ha!
Hàn công tử càn rỡ cười to, hắn giơ cao hai tay, bá khí vô cùng nói:
- Ở Vân Phù Đảo này, ai có thể làm gì ta? Ai dám động ta? Ai có thể động ta?
Vèo!
Vào thời khắc này, một ánh đao sáng lên, khoảnh khắc chém tới, thoáng chốc nổ bay Hàn công tử. Nếu không phải người Hàn công tử hiện ra chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, e rằng giờ phút này hắn đã bị chém chết.
- Địch tập, hộ giá!
Hàn công tử bị đập rớt xuống, phun ra búng máu, kinh khủng rống to lên. Nhưng giây tiếp theo hắn không la nổi nữa, vì một cái bóng bay vút qua, một cái chân săn chắc thô to giẫm lên đầu của hắn, đè hắn xuống đất.
- Ui ui!
Tám hộ vệ như gặp kẻ địch lớn, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hoàng, bởi vì người này tốc độ nhanh đến nỗi bọn họ không thấy bóng dáng, giờ phút này mới xem rõ ràng khuôn mặt của người này, nhưng người này mang mặt nạ lệ quỷ.
Lục Ly cầm Thất Tinh chiến đao, ánh mắt dịu dàng nhìn thiếu nữ, nói:
- Ác nhân quả thực sẽ có ác báo, không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa đến.
Răng rắc!
Lục Ly giơ chân lên đạp mạnh xuống, đầu của Hàn công tử khảm vào lòng đất. Hàn công tử chỉ có sức chiến đấu Nhất Kiếp, mặc dù có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo phòng hộ, trước sức mạnh khủng bố của Lục Ly thì đầu của hắn vẫn bị chấn nát ngay, mất mạng ngay tại chỗ.
Lục Ly vốn không muốn ra tay, hắn muốn thăm thêm mấy hòn đảo, tra xét một ít tình huống mới tính xem ra tay như thế nào. Nhưng khi nhìn ánh mắt tuyệt vọng của thiếu nữ kia, nhìn nét mặt đau buồn giận dữ của lão nhân, Lục Ly không kiềm được.
Lục Ly đến địa bàn của Phó gia là để giết người, giờ phút này gặp phải ác nhân như vậy, nếu hắn không ra tay thì đợi đến khi nào? Hắn chém giết Hàn công tử, thân thể tựa như tia chớp phóng đi, một đấm đánh vào ngực một hộ vệ.
Bùm!
Hộ vệ Nhị Kiếp sao đỡ nổi công kích của Lục Ly? Một đấm xuyên qua ngực người này, nổ nát một tòa thành bảo phía sau. Lục Ly lắc người, liên tục không ngừng ra tay, mỗi lần sẽ có một người bị giết.
- Địch tập, thiếu thành chủ bị giết!
Khi Lục Ly giết người thứ năm thì những người còn lại rốt cuộc có phản ứng, một người rống to làm nguyên tòa thành trì giật mình. Một đám võ giả từ vô số thành bảo bay lên cao, điên cuồng lao về phía này.
- Cái... cái này...
Trương lão đầu bị dọa sợ, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, thân thể bởi vì sợ hãi mà run cầm cập, thiếu nữ thì vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Lục Ly. Lục Ly tuy rằng mang theo mặt nạ lệ quỷ, nhưng trong mắt nàng thì đáng kính còn hơn Thiên Sứ.
Ầm ầm ầm!
Lục Ly lắc người đánh chết ba hộ vệ còn lại, bốn phía vốn có rất nhiều người xem náo nhiệt, giờ phút này phát hiện vô số cường giả lao đến đây thì cả đám chạy tứ tán, sợ bị liên lụy.
Lục Ly dừng lại trước mặt Trương lão đầu và thiếu nữ, hắn nhìn lão nhân, nói:
- Lão trượng không cần sợ hãi, người trên đảo này không tổn thương ta được, chốc nữa ta mang các ngươi rời đi đảo này, ta sẽ dàn xếp ổn thỏa cho các ngươi. Ta thu các ngươi vào Thần Khí không gian trước, tạm nghỉ ở bên trong đi.
- Đa... đa tạ đại... đại nhân...
Môi Trương lão đầu run run nói, cơ thể vẫn còn run vì sợ, ngược lại thiếu nữ không có một chút sợ hãi, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Ly nói:
- Đại ca ca, ta tin tưởng ngươi, nhất định phải giết chết tất cả người xấu!
Oong!
Lục Ly không có thời gian cùng hai người nói chuyện nhiều, cưỡng bức thu họ vào trong Thiên Tà Châu, theo sau ánh mắt của hắn nhìn quét bốn phía không ngừng có võ giả bay tới.
Đám người này đều là quân sĩ, thực lực có mạnh có yếu, mạnh nhất chẳng qua là Nhị Kiếp Thiên Thần, nhìn thấy Hàn công tử chết thảm, nhìn thấy tám hộ vệ đều bị giết, đám người đều không dám đi tới, chỉ có thể vây quanh Lục Ly.
- Ai giết nhi của ta?
Một tiếng quát như vịt đực kêu vang lên, một nữ nhân xinh đẹp phong vận do tồn bay vọt tới, khuôn mặt vặn vẹo, một đám võ giả đi theo nàng, đều là cường giả Nhị Kiếp. Còn có một nam nhân trung niên mặc áo hoa hơi thở rất cường đại, rõ ràng là Nhị Kiếp đỉnh phong.
- Thiếu Vũ!
Trông thấy Hàn Thiếu Vũ đầu bị đạp lún xuống đất, đã sớm tắt thở, nữ nhân xinh đẹp phát ra tiếng gào xé rách tim gan.
- Vũ Nhi!
Nam nhân trung niên mặc áo hoa cũng bi thương rống lên, mắt hổ lộ ra cuồn cuộn sát khí khóa chặt Lục Ly, hỏi:
- Ngươi là người nào? Tại sao muốn giết hài nhi của ta?
- Hắn đáng chết!
Lục Ly lạnh lùng đáp lại, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Chắc ngươi cũng đoán được tên của ta, thấy mặt nạ này quen mắt không?
- Hắn là... hắn là...!
Một quân sĩ phản ứng lại, hắn gào thét:
- Hắn là Địa Ngục Sát Thần, là Địa Ngục Sát Thần bị Phó gia chúng ta và Hắc Viêm Điện hợp sức truy nã!