Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2726 - Chương 2713: Thần Dịch

Bất Diệt Long Đế Chương 2713: Thần dịch

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Cho nên một khi xuất hiện thiên địa thần dược kéo dài thọ nguyên đều bị kêu giá trên trời. Hắc Viêm Điện cũng có thiên địa thần dược, nhưng cấp bậc không quá câu, không tăng thêm được vài năm thọ nguyên, Diêm Phượng Minh không luyện hóa làm gì.

Một lần có thể tăng thêm năm nghìn năm thọ nguyên, Diêm Phượng Minh có chút động lòng. Dù sao năm nghìn năm rất dài, lỡ như hắn đột phá cảnh giới Tứ Kiếp thì sao? Đến lúc đó sẽ sống thêm mười vạn năm.

Đầu óc Diêm Phượng Minh vận chuyển, nói:

- Cho ta thần dược trước, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

- Ngươi nghĩ ta ngốc à?

Lục Ly bật cười:

- Đưa thần dược cho ngươi rồi sẽ giết ta ngay đúng không?

Diêm Phượng Minh hỏi ngược lại:

- Vậy làm sao ta biết ngươi có thần dược? Lỡ như ngươi lừa ta thì sao?

Lục Ly vừa điên cuồng bay đi, một hộp ngọc xuất hiện trong tay hắn, hé mở khe hở, mùi dược nồng nặc lập tức khuếch tán ra, khiến Diêm Phượng Minh theo phía sau lên tinh thần. Diêm Phượng Minh dường như ngửi được mùi thơm nhất thế giới, thoải mái từ đầu đến chân.

Khoảnh khắc này, Diêm Phượng Minh thậm chí muốn buông bỏ đánh chết Lục Ly, năm nghìn năm thọ nguyên, lỡ như hắn có thể đột phá Tứ Kiếp thì sao? Không có người muốn chết, chết rồi là hết, biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng không giết Lục Ly thì Hắc Viêm Điện còn mặt mũi nào? Diêm Phượng Minh đảo tròng mắt, quyết định nghĩ biện pháp tới gần Lục Ly, đánh bất ngờ chém giết hắn, vậy thì Lục Ly không thể phá hủy thần dược.

Muốn đánh bất ngờ thì phải ổn định Lục Ly, Diêm Phượng Minh suy nghĩ một hồi rồi bảo:

- Tiểu tử, ngươi bay lên trên đi, chỉ cần ngươi cho ta thần dược, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Đi lên thì tầm nhìn của Diêm Phượng Minh không bị ảnh hưởng, càng có hy vọng đánh bất ngờ Lục Ly, một kích giết chết.

Lục Ly nghe Diêm Phượng Minh nói, trong lòng khe khẽ thở phào, hắn tự nhiên sẽ không đưa thần dược cho Diêm Phượng Minh, chỉ muốn câu giờ. Diêm Phượng Minh đã dịu xuống, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không công kích, Lục Ly có hy vọng trốn tới mộ cổ.

- Lại nghĩ ta ngu à? Đi lên liền bị ngươi giây giết. Để ta suy nghĩ xem giao dịch kiểu gì càng an toàn, ngươi đừng công kích, nếu không thì ta lập tức hủy đi thần dược!

Lục Ly để lại một câu nói, theo sau im lặng đi tới trước. Diêm Phượng Minh ở phía sau cũng yên lặng, âm thầm đi theo, luôn giữ khoảng cách mấy chục dặm với Lục Ly.

Diêm Phượng Minh vắt óc nghĩ cách đánh chết Lục Ly vừa bảo vệ thần dược, việc này cho Lục Ly cơ hội cực tốt. Chỉ cần nửa canh giờ là hắn sẽ đến mộ cổ, cơ hội chạy trốn sẽ càng lớn hơn.

- Tiểu tử, hay là như vậy? Ngươi đưa thần dược cho ta, ta lấy nhân cách bảo chứng tuyệt đối không truy sát ngươi, Diêm Phượng Minh này ở Nhị Trọng Thiên nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không đổi ý.

- Nhân cách có ích lợi gì? Chúng ta chỉ có hai người, ngươi giết ta thì thần không biết quỷ không hay.

- Thế thì như vầy, ta cho ngươi một món chí bảo, ngươi đưa thần dược cho ta, nếu ta xằng bậy thì ngươi hủy chí bảo?

- Tán dóc, không được, đổi cái khác!

- Thế này không được, cái kia không thể, rốt cuộc ngươi muốn sao? Ép ta quá thì khỏi cần thần dược nữa, ta giết ngươi trước!

- Để ta suy nghĩ thêm, ngươi là lão bất tử, sống nhiều năm như vậy mà sao tính khí còn táo bạo thế?

Lục Ly cùng Diêm Phượng Minh một trước một sau đi trong lòng đất, một người tìm cách lừa dối Lục Ly đưa thần dược cho mình trước, một người thì đang kéo dài thời gian. Hai người tường an vô sự, cách nhau mấy trăm dặm, đi nhanh trong lòng đất.

Rất nhanh qua nửa canh giờ, cách mộ cổ không quá xa, Diêm Phượng Minh rốt cuộc sinh nghi. Hắn sống nhiều năm như vậy, trải qua nhiều việc, nhìn ra được Lục Ly đang kéo dài thời gian.

Diêm Phượng Minh lạnh lùng quát:

- Tiểu tử, muốn bàn như thế nào đều được, trước tiên đứng yên đừng nhúc nhích, ta cũng đứng yên. Còn đi nữa là ta lập tức động sát chiêu chém giết ngươi!

“Cáo già!”

Lục Ly âm thầm bĩu môi, hắn đáp lại:

- Ngươi ngừng lại trước, ta đi thêm năm mươi dặm sẽ dừng lại, ta cảm giác không an toàn!

- Được!

Diêm Phượng Minh ngừng lại, Lục Ly vung Thất Tinh chiến đao xoắn nát đất đá tiếp tục tiến lên, tốc độ của hắn cũng không nhanh, chậm rãi rộng khoảng cách. Sau khi đi thêm năm mươi dặm, sau lưng lấp lánh sáng, Long Dực thoáng hiện, hắn vung mạnh chiến đao vọt lên trên.

Vèo!

Lục Ly thoáng chốc lao ra lòng đất, tốc độ đạt đến tình trạng đỉnh cao, hóa thành tia chớp điện quang bay hướng phương xa.

Bùm!

Diêm Phượng Minh ở phía sau nổi giận phá đất mà ra, toàn thân tràn ngập sát khí, hắn gầm rống đuổi theo:

- Tặc tử, dám trêu chọc lão phu? Không lột da rút gân của ngươi thì khó vơi cơn giận trong lòng lão phu!

Tốc độ của Diêm Phượng Minh lên đến cực hạn, nhanh hơn Lục Ly một bậc, chân đạp Đăng Thiên Bộ, tốc độ quá nhanh, không ngừng rút ngắn khoảng cách với Lục Ly.

Nhưng lúc trước Lục Ly kéo rộng khoảng cách hai bên một ít, Diêm Phượng Minh phản ứng muộn giây, cự ly giữa Lục Ly và hắn đã xa mấy nghìn dặm, hơi khó bắt kịp Lục Ly trong thời gian ngắn.

“Tuyệt!”

Khoảng cách vốn không quá xa, Lục Ly thả ra Long Dực tăng vọt tốc độ, không ngừng đến gần mộ cổ.

Diêm Phượng Minh ở phía sau cực nhanh tới gần, hắn cũng bắt đầu thả ra công kích, vỗ ra một đám bàn tay to, định giảm bớt tốc độ của Lục Ly. Đáng tiếc hai người cách hơi xa, Lục Ly dễ dàng đổi hướng né tránh.

Vù vù vù!

Cách mộ cổ càng lúc càng gần, trong lòng Lục Ly càng nặng trĩu. Nhờ cậy quái vật thủ mộ trong mộ cổ chặn lại Diêm Phượng Minh là thanh kiếm hai lưỡi, sơ sẩy một cái hắn sẽ là người chết đầu tiên.

Cố tình Lục Ly không thể tùy ý từ xa vòng qua mộ cổ, nhất định phải tới gần mộ cổ, dạo một vòng quanh mộ cổ. Phải tìm cách cho quái vật thủ mộ và Diêm Phượng Minh đánh nhau, nếu không thì Lục Ly vẫn không thể trốn thoát, hắn cảm giác như sắp nhảy múa trên mũi đao.

“Tới rồi!”

Qua khoảng nửa nén nhang, Lục Ly trông thấy hố đất mà quái thú phá đất cbui ra, hắn cắn răng lao xuống dưới, cũng truyền âm cho Huyết Linh Nhi:

“Huyết Linh Nhi, chút nữa ngươi chui xuống lòng đất, khi ta truyền âm thì xúc động thần văn trong mộ cổ. Nhớ là không được chậm, không được sớm, khi ta truyền âm lập tức xúc động.“

Bình Luận (0)
Comment