Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bất kể như thế nào, Diêm Phượng Minh đều quyết định chém giết con quái thú kia đi vào trong thăm dò. Nếu như có thể được đến kho báu bí mật của Âm Sát Lão Ma thì có ý nghĩa lớn hơn giết mười Lục Ly nhiều, sẽ để lại Thần Khí trấn điện hoặc thần thuật cho Hắc Viêm Điện, khiến Hắc Viêm Điện trở thành thế lực lớn cao nhất trong Nhị Trọng Thiên.
Ầm ầm ầm!
Diêm Phượng Minh quái thú giòi chiến đấu rất khủng bố, Lục Ly đã trốn xa mấy nghìn dặm vẫn có thể nghe thấy bên kia truyền đến tiếng gầm rú. Mặt đất và bầu trời rung rinh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ngân hà to lớn rớt xuống gây động đất.
Đã qua nửa nén hương, Huyết Linh Nhi còn chưa trở về. Lục Ly không sốt ruột, bởi vì bên kia chiến đấu rất kịch liệt, phỏng chừng thời gian ngắn không kết thúc được. Rất rõ ràng Diêm Phượng Minh muốn đánh chết quái vật giòi, muốn đi tìm bảo bối, trước mắt không rảnh quan tâm Lục Ly.
Ầm ầm ầm!
Trời sụp đất nứt, sát khí tung hoành, hơi thở khủng bố từ ngoài mấy nghìn dặm truyền đến, Lục Ly lại lần nữa kiến thức sự cường đại của Tam Kiếp đỉnh phong. Sức chiến đấu của Diêm Phượng Minh nghe khiến người sợ, quái vật giòi có thể đánh với hắn lâu như vậy, thực lực cũng mạnh lạ thường.
Lại qua nửa né hương, truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên trong đầu Lục Ly:
“Chủ nhân, ta lấy được rồi, nhưng... còn có nhiều thiên địa thần dịch, ta có thể hấp thu thêm một ít không?”
Tính cách của Huyết Linh Nhi không dằng dai, ít khi nêu yêu cầu với Lục Ly, xem ra mớ thần dịch này rất quan trọng với nó. Lục Ly nhìn phương xa, nhìn thấy lại có một ngân hà đập xuống, mặt đất rung lắc bần bật, hắn suy nghĩ một hồi truyền âm nói:
“Ngươi có thể cảm ứng tình hình chiến trường được không? Diêm Phượng Minh và con giòi kia có thể đánh bao lâu?”
“Phỏng chừng còn mất một khoảng thời gian!”
Huyết Linh Nhi truyền âm lại:
“Quái vật giòi có một loại thần thông kỳ dị, bị chém đứt thành vài khúc, chẳng những không chết ngược lại ngưng tụ ra phân thân. Giờ phút này có tám con giòi đang vây quanh Diêm Phượng Minh công kích. Ưm, người tên Diêm Phượng Minh rất cường đại, giòi bọ hẳn là không giết chết hắn được.”
“Ồ?”
Lục Ly ngẩn ra, không ngờ rằng giòi bọ còn có thần thông như vậy, chẳng phải là càng giết càng nhiều? Diêm Phượng Minh khó mà thoát thân trong thời gian ngắn.
Hắn suy nghĩ một hồi truyền âm nói:
“Vậy ngươi đi hấp thu thần dịch đi, đừng thmal am quá, vừa đủ là được.”
“Rồi, ta biết.”
Huyết Linh Nhi đáp lại, qua giây lát nó lại lần nữa truyền âm:
“Phải rồi chủ nhân, thần dịch này ước chừng trợ giúp cho thân thể của chủ nhân, có muốn đi hấp thu một ít? Mặt khác, bên cạnh quan tài cổ kia dường như có một miếng sắt đen tàn khuyết, ta cảm giác miếng sắt đó cực kỳ cường đại, mặt trên ít nhất có mấy vạn thần văn, còn là thiên nhiên hình thành, là một món chí bảo!”
“Thứ gì mấy vạn thần văn? Còn là tàn khuyết?”
Lục Ly rung động mạnh, mộ cổ có thhủ mộ thủ cường đại như vậy, người trong quan tài cổ chắc chắn siêu mạnh mẽ, báu vật này tuyệt đối là chí bảo.
Huyết Linh Nhi là linh thể, nó không cách nào thu hồi báu vật, trừ phi luyện hóa báu vật kia. Báu vật cướp từ chỗ Trương Thiên Hạo, Huyết Linh Nhi luyện hóa lâu như vậy đều không luyện hóa thành công, thần thiết này cho dù đưa Huyết Linh Nhi mấy tháng cũng không luyện hóa được.
Mặc kệ Diêm Phượng Minh và giòi bọ cuối cùng bên nào thắng bên nào thua thì sẽ có một bên đi vào mộ cổ, đến lúc đó Huyết Linh Nhi phỏng chừng đều sẽ bị chấn chết, cho nên muốn lấy thần thiết thì Lục Ly phải đi.
Có đi hay không?
Trong lòng Lục Ly giằng xé, một bên là sức hấp dẫn của trọng bảo, một bên là nguy hiểm to lớn. Trong mộ cổ có lẽ sẽ gặp phảin hiều nguy cơ không đoán trước được, ít nhất bị Diêm Phượng Minh và con giòi phát hiện, bên nào chặn đường đi thì Lục Ly cũng chết chắc.
“Huyết Linh Nhi, trong mộ cổ trừ quan tài cổ ra còn có cái gì? Có thần văn tuyệt sát cường đại gì đó không?
Lục Ly trầm ngâm mười giây sau truyền âm hỏi, Huyết Linh Nhi đáp lại:
“Có, nhưng ta có thể giúp ngươi tra xét, chỉ cần dựa theo tuyến đường ta cung cấp thì sẽ không sao.”
“Được!”
Lục Ly cắn răng, quyết định liều một phen. Bởi vì hắn phát hiện chỗ Diêm Phượng Minh và con giòi đánh nhau là trên cao, nếu Lục Ly âm thầm từ lòng đất đi qua thì vẫn có một ít cơ hội.
Khi Lục Ly đã quyết định thì làm việc nhanh gọn dứt khoát, lập tức xông vào lòng đất, trực tiếp xuống sâu vạn trượng, rồi lặng lẽ lẻn tới cung điện ngầm.
Lục Ly không dùng chút xíu Thần Lực nào, bởi vì rất dễ dàng bị cảm ứng được, hắn chỉ dựa vào thân thể xoắn nát đất đá tiến lên, làm vậy tuy tạo ra chút tiếng động, nhưng giờ phút này mặt đất không ngừng rung động, chút động tĩnh của hắn sẽ không dẫn tới Diêm Phượng Minh cùng giòi bọ chú ý.
Hắn thông qua mặt đất chấn động, đồng thời thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía, phán đoán địa điểm và tình huống chiến đấu của con giòi và Diêm Phượng Minh.
“Sắp rồi!”
Lục Ly cảm ứng một phen, xác định chiến đấu cực kỳ kịch liệt, Diêm Phượng Minh và con giòi đều sẽ không để ý hắn. Tốc độ của hắn vội vàng tăng nhanh, một đường tới gần mộ cổ, mất thời gian một nén hương, Lục Ly đến gần mộ cổ.
“Chủ nhân, vào từ đây!”
Trong mộ cổ có một cánh cửa, là cửa mà con giòi lao ra, xúc tu của Huyết Linh Nhi từ bên trong vươn ra ngoài cửa, truyền âm vang lên trong đầu Lục Ly.
Vèo!
Cơ thể Lục Ly xông vào, lao vào một cung điện to lớn. Ánh mắt của hắn xem xét bốn phía, rất nhanh khóa chặt một quan tài cổ thanh đồng to lớn.
- Ui!
Lục Ly cảm ứng, hút ngụm khí lạnh. Quan tài cổ ngăn cách tất cả khí cơ, nhưng Lục Ly vẫn cảm thụ được chút hơi thở khủng bố tràn ra ngoài, cảm giác như bên trong chôn xác thần long trên cửu thiên.
“Thần thiết!”
Lục Ly liếc qua, khóa chặt một mảnh thần thiết tàn khuyết đặt trên một bệ ngọc bên cạnh quan tài cổ. Thần thiết kia rõ ràng là miếng sắt còn lại của một món báu vật vỡ vụn, Lục Ly nhìn rồi thì không dời ánh mắt được nữa.
“Không lẽ đây là mảnh nhỏ của Thần Binh Thánh Hoàng?”