Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong lòng Lục Ly hiện ra một ý niệm, tuy rằng chưa từng gặp mảnh nhỏ của Thần Binh Thánh Hoàng, chỉ đơn thuần bằng vào cảm giác đã khiến hắn cho rằng như vậy.
Lục Ly cảm giác binh khí này mạnh hơn mảnh nhỏ đồ sát của Phó công tử gấp trăm lần trở lên.
Trong Tiên Cung, nhóm người Phó công tử, Tần công tử đều mang theo bí bảo, Tần công tử có một món Ngụy Thánh Binh, phó công tử cầm một mảnh nhỏ đồ sứ bản sao của Thánh Binh, bao gồm Lục Ly cũng lấy được một tiểu ấn từ chỗ Diêm công tử.
Những bí bảo này đều rất mạnh, mảnh thần thiết tàn khuyết này cho Lục Ly cảm giác còn mạnh hơn Trần Vương Ấn gấp trăm lần. Đây là khái niệm gì? Nó chỉ là mảnh nhỏ, nếu như là binh khí trọn vẹn thì mạnh cỡ nào nữa? Căn bản không cách nào tưởng tượng!
Lục Ly không dám nhúc nhích lung tung, nương ánh sáng mờ nhìn quét bốn phía, đại điện này không có gì cả, trừ quan tài cổ thanh đồng ra chỉ có mảnh thần thiết này và một bệ ngọc.
Bệ ngọc khác nâng một cái thau lớn, bên trong có một ít chất lỏng màu trắng, xúc tu của Huyết Linh Nhi thò vào cái thau, đang từng chút một hấp thu thần dịch.
“Chủ nhân hãy đi theo ta!”
Huyết Linh Nhi truyền âm vang lên, trịnh trọng dặn dò:
“Chủ nhân tuyệt đối đừng đụng chạm quan tài cổ kia, ngoài quan tài đều là tuyệt sát thần văn, phỏng chừng Diêm Phượng Minh tiến vào đụng chạm đều có thể bị đánh chết!”
“Cái gì?”
Lục Ly vẻ mặt kinh ngạc, cường giả chôn trong quan tài cổ này là ai? Chẳng lẽ là chí cường giả của Tam Trọng Thiên? Nếu không thì tại sao có thể bố trí ra thần văn khủng bố như vậy? phải biết rằng Diêm Phượng Minh chính là cường giả hàng đầu Nhị Trọng Thiên. Nhị Trọng Thiên hẳn là không có Tứ Kiếp Thiên Thần, Tam Kiếp đỉnh phong là người mạnh nhất.
Xúc tu của Huyết Linh Nhi từ lòng đất chui lên dẫn đường cho Lục Ly đi. Lục Ly cẩn thận dè dặt tiến lên, một bước đều không dám đi nhầm, sợ xúc động tuyệt sát thần văn bị đánh giết.
Đi rồi mười trượng, Lục Ly phát hiện không có nguy hiểm, bước chân nhanh hơn. Huyết Linh Nhi mang theo Lục Ly vòng qua quan tài, từng bước đến gần bệ ngọc đặt thần dịch.
Huyết Linh Nhi truyền âm:
“Chủ nhân, dưới bệ ngọc thần dịch đều là tuyệt sát thần văn, trên bệ cũng có, chủ nhân xem thử có cách nào thu cái thau này không?”
Lục Ly cách bệ ngọc mười trượng thì dừng, hắn suy nghĩ một hồi, ngưng tụ một bàn tay to chậm rãi chậm rãi chộp hướng thau to. Bàn tay to bắt lấy thau ngọc, Lục Ly khống chế bàn tay rút về, nào ngờ thau to không nhúc nhích chút nào, Lục Ly không bê được.
Oong!
Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu bay đi, đến bên trên thau ngọc, Thiên Tà Châu ánh sáng lấp lánh thu tất cả thần dịch trong thau to.
“Đi, đi bên kia!”
Lục Ly mừng rỡ, Huyết Linh Nhi rút về xúc tu, dẫn đường Lục Ly vòng qua quan tài cổ đi hướng bên kia. Lục Ly cách mười trượng vòng qua quan tài cổ, toàn thân đều căng thẳng, cảm giác linh hồn rung động. Trong quan tài cổ truyền ra từng luồng hơi thở kỳ diệu khiến hắn áp lực tới cực điểm, cảm giác máu không chảy nổi, không thở được.
Cách bệ ngọc khác chỉ có trăm trượng, Lục Ly cũng không có tiêu phí quá nhiều thời gian, chỉ đi mười mấy giây giây. Nhưng Lục Ly cảm giác như đi một năm, mồ hôi ướt cả người, ướt nhẹp quần áo.
Rốt cuộc, Lục Ly đứng cách bệ ngọc mười trượng, hắn không dám tiến lên, bởi vì bốn phía cùng là tuyệt sát thần văn. Muốn giành được thần thiết thì vẫn phải lấy cách không khí.
Lục Ly cũng thả ra một bàn tay to muốn bắt lấy thần thiết, nhưng thần thiết không nhúc nhích chút nào, nặng như một ngọn núi, không chộp lấy được.
Lục Ly lại thả ra Thiên Tà Châu bay đi, muốn dùng Thiên Tà Châu thu hồi, nhưng lần này Thiên Tà Châu khiến Lục Ly thất vọng rồi. Thiên Tà Châu ánh sáng lấp lánh mấy lần, thần thiết không nhúc nhích, Thiên Tà Châu không thể thu thần thiết vào.
“Thần Sơn, chỉ có thể trông chờ ngươi!”
Lục Ly khống chế Thần Sơn bay đi. Thần Sơn cũng là bí bảo, tuy rằng là tàn khuyết, nhưng không biết mạnh hơn Thiên Tà Châu bao nhiêu lần, trong Thần Sơn còn có một khí linh, rất có linh tính.
Thần Sơn biến thành núi nhỏ cỡ nắm tay, bay qua lơ lửng trên bệ ngọc, sau đó Thần Sơn ánh sáng lấp lánh, một lực hút mãnh liệt bao trùm thần thiết.
Oong!
Thần thiết rung nhẹ, phát ra tiếng vang khẽ, Lục Ly cảm giác linh hồn run lên, giống như trong lòng bị người đâm một đao.
- Hú!
Vào thời khắc này, con giòi ở trên cao đột nhiên phát ra một tiếng kêu lớn, tiếng huýt gió cực kỳ lớn, truyền xuống dưới, khiến Lục Ly nghe vô cùng rõ ràng.
“Tiểu Lục, mau thu thần thiết, nếu không thì quái vật giòi sẽ trở về!”
Lục Ly kinh hãi, thần thiết rung rinh, có lẽ con giòi cảm ứng được, Lục Ly nhất định phải lập tức rời đi, nếu không thì giòi bọ trở về, hắn muốn trốn cũng không được.
Oong!
Thần Sơn ánh sáng chói lòa, mặt trên lấp lánh hoa văn, từng dải sáng bay ra bao phủ thần thiết. Thần thiết lại lần nữa run lên, tiếp đó bay lên, thoáng chốc bị Thần Sơn thu vào.
“Đi!”
Huyết Linh Nhi chui vào người Lục Ly, hắn bay hướng cánh cửa, Thần Sơn cũng bay vọt tới, bị Lục Ly chộp trong tay.
Vèo!
Lục Ly điên cuồng xông ra ngoài, mới vừa lao ra liền cảm ứng được mặt đất run lên, một con con giòi to chui hướng lòng đất.
Oong!
Lục Ly thả ra Long Dực, lao nhanh về dường cũ. Con giòi cảm ứng được Lục Ly muốn chạy trốn, trong một mắt bắn ra tia sáng đỏ về phía Lục Ly.
- Nghiệt súc, còn muốn trốn?
Mặt trên truyền đến tiếng quát, động đất mãnh liệt, con giòi phát ra tiếng hú đau đớn, xem ra là bị Diêm Phượng Minh đánh bị thương.
“Đi!”
Lục Ly né ánh sáng đỏ, trong lòng mừng rỡ, Diêm Phượng Minh cho rằng giòi bọ muốn trốn cho nên điên cuồng công kích, vừa lúc giúp Lục Ly một phen. Nơi này không có thần niệm, Diêm Phượng Minh hẳn là không biết Lục Ly lấy hạt dẻ trong lò lửa, cuỗm đi kho báu bí mật trong địa cung.
Vèo!
Lục Ly theo lòng đất đi qua, chạy ra ngoài vạn dặm, hắn theo mặt đất vọt ra, cảm ứng một chút, phát hiện phương xa lại kịch liệt khai chiến, thoáng chốc như trút được gánh nặng.
“Không đúng!”
Đột nhiên, Lục Ly cảm giác hố đất sau lưng mình truyền đến rung động, hơi thở hung hăng ập đến.