Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ là chút đề thăng này ý nghĩa không quá lớn, nếu hắn có thể luyện hóa toàn bộ Thần Tủy trong thời gian hai tháng, xương cốt đổi thành màu đen, như vậy phỏng chừng nhục thân sẽ có bước nhảy vọt về chất.
Mười ngày này, bên ngoài bình tĩnh dị thường, Đường gia Trùng Dương Điện và đại gia tộc còn lại kia không có bất kỳ cử động nào, có lẽ bọn hắn ngại ở quy tắc Hỗn Độn Đảo, bởi thế mới không dám làm loạn.
Chẳng qua trong bóng tối lại cuộn trào sóng ngầm, tại Hỗn Độn Đảo nhiều thêm một ít trinh sát, trong thành trì phụ cận Hỗn Độn Đảo cũng xuất hiện rất nhiều trinh sát. Những trinh sát này đều do các đại gia tộc phái đến thăm dò, là nhà ai phái đến, rất nhiều người đều lòng dạ biết rõ.
Lục Ly thu được tin tức, Tần Chiến len lén phái người tới, nghe nói điện chủ Hắc Viêm Điện và gia chủ Phó gia cũng đến, chỉ là đang ở trong hòn đảo phụ cận chứ không có mặt ở Hỗn Độn Đảo.
Lục Ly rõ ràng một điều, nếu hắn không giết được Vân Khai Nguyệt, có lẽ Thiên Vân Tiên Tử sẽ truyền lời, để Phủ Ma không cần dẫn hắn về lại Thiên Ma Đảo.
Con người Thiên Vân Tiên Tử nói được làm được, Lục Ly không thể hoàn thành ước định, nàng liền sẽ không để hắn tiếp tục về lại Thiên Ma Đảo.
Ngày đó Lục Ly từng chính miệng xác nhận, nếu không giết chết Vân Khai Nguyệt, hắn cũng không mặt mũi đi về.
Không thể đi về Thiên Ma Đảo, hắn lại không khả năng một mực đợi ở Hỗn Độn Đảo, cùng lắm là tiến vào trong Hỗn Độn bí cảnh một năm. Sau đó ra ngoài liền cũng phải rời khỏi Hỗn Độn Đảo, vừa ra Hỗn Độn Đảo, cường giả Phó gia và Hắc Viêm Điện sẽ lập tức vây giết hắn.
Bởi thế hiện tại Lục Ly chỉ còn một con đường để đi, đó chính là nhất định phải đánh chết Vân Khai Nguyệt, sau đó cùng theo Phủ Ma trực tiếp mở ra Vực môn, truyền tống về Thiên Ma Đảo, như vậy mới tuyệt đối an toàn.
- Không điên cuồng, không sống được!
Lục Ly phát hiện tình cảnh hiện tại của mình cũng như thanh niên Đông Ma Cung, nhất định phải điên cuồng tới cùng, nhất định phải nghĩ hết mọi cách chém giết Vân Khai Nguyệt, đây là đường sống duy nhất của hắn.
Ngoài ra còn phải kể đến người ở Thần Giới nữa, nếu hắn không chết, có lẽ Hắc Viêm Điện và Phó gia lười phải đối phó người nhà hắn, nhưng nếu hắn chết, đoán chừng bọn họ sẽ nghĩ cách phát tiết một phen...
- Tâm thái phải bình ổn!
Ngày cuối cùng, Lục Ly đình chỉ tu luyện, không làm gì cả mà nhắm mắt đi ngủ nghỉ ngơi, khiến bản thân triệt để bình tĩnh lại.
Giấc này hắn ngủ rất ngon lành, thậm chí không nằm mơ, thương thế sớm đã khôi phục, chiến lực cũng theo đó đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Hôm sau, vừa rạng sáng liền dậy, Lục Ly đi ra ngoài, ngước mắt nhìn về phía Y tiểu thư hỏi:
- Hôm nay các ngươi cũng luận võ?
- Chúng ta đều đấu rồi!
Y tiểu thư có chút tiếc nuối nói:
- Ba ngày trước liền đấu qua, ta bị một tên yêu nghiệt đại tộc ẩn thế đánh bại, bởi thế tiếp sau liền phải xem ngươi và Cam Lâm.
- Đấu rồi?
Mấy ngày nay Lục Ly một mực bế quan, trừ Tần công tử phái người tìm hắn một lần, chuyện bên ngoài hắn không biết chút nào. Hắn mỉm cười an ủi Y tiểu thư nói:
- Không sao, ngươi còn trẻ, lần sau lại đến là được.
- Hết cơ hội rồi.
Y tiểu thư lườm hắn một cái nói:
- Lần sau ta đã quá tuổi, không cách nào tỷ võ được nữa, Lục Ly, lần này ngươi nhất định phải lấy lại thể diện giúp chúng ta.
Lục Ly biết Y tiểu thư muốn nói điều gì, nếu hắn không giết chết được Vân Khai Nguyệt, sợ rằng Y tiểu thư cũng không thể về lại Thiên Ma đảo. Hắn không tiếp lời mà trầm mặc đứng đó, điều chỉnh tâm tính.
Phùng Nhất Mã từ trong phòng đi ra, hắn nhìn Lục Ly và Cam Lâm, miễn cưỡng cười nói:
- Hai vị, hôm nay liền phải tỷ võ, lần này chú ý cẩn thận chút, tuyệt đối không thể khinh địch. Lần trước ta chịu thiệt chính là vì khinh địch, chỉ cần các ngươi phát huy đúng thực lực, không nói vào top năm, top mười hẳn là vẫn có hi vọng.
Phùng Nhất Mã còn chưa dứt lời, nét mặt ba người Lục Ly đã chuyển lạnh. Cái tên Phùng Nhất Mã này trước đó giả bộ thì cũng thôi, giờ lại dùng ngữ điệu giáo dục hậu bối dặn dò bọn hắn, tưởng bản thân là cao nhân tiền bối chắc?
Tính cách Cam Lâm trước nay luôn rất tốt, nhưng không có nghĩa là không biết giận, hắn cười lạnh nói:
- Phùng Nhất Mã, nếu ngươi đã có kinh nghiệm như thế, hay là lần lôi đài thiên tài này để ngươi đi đánh? Chúng ta ở nhà!
- Ai...
Phùng Nhất Mã tựa hồ không nghe ra được ý tứ trào phúng trong lời Cam Lâm, khẽ thở dài nói:
- Thật ra ta cũng muốn đi đánh, đáng tiếc một lần sảy chân để hận ngàn đời. Nếu lại cho ta thêm một lần cơ hội, ta nhất định có thể tiến vào top năm, lực áp quần hùng.
Lục Ly nhịn không được, trừng mắt mắng nói:
- Thằng ngu!
Hắn nhìn hết nổi, rốt cuộc chuyến này hắn đi giết Vân Khai Nguyệt, nếu thành công, quay về Thiên Ma Đảo liền thành công thần, đắc tội hay không đắc tội Phùng Nhất Mã đều không sao cả. Còn nếu chiến bại, vậy hoặc là chết rồi, hoặc là không thể quay về Thiên Ma Đảo, đắc tội Phùng Nhất Mã thì đã sao?
- Ngươi nói cái gì?
Lần này Phùng Nhất Mã nghe hiểu, mắt lạnh quét nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, đừng tưởng ngươi thắng mấy trận liền cuồng vọng đến không biết trời cao đất dày. Làm người đừng quá phách lối, dễ chịu đánh lắm.
Ba!
Lục Ly trở tay vỗ ra một tát, tốc độ của hắn cực nhanh, Phùng Nhất Mã không kịp phản ứng, hơn nữa Phùng Nhất Mã cũng không ngờ Lục Ly sẽ ra tay.
Bởi thế một cỗ cự lực truyền đến, Phùng Nhất Mã bị trực tiếp đánh bay, lăn lộn trong sân. Đây là Lục Ly cố kỵ vì đang ở Hỗn Độn Đảo, nếu không toàn lực tát xuống, đoán chừng đầu Phùng Nhất Mã đã nổ tung.
- Thật to gan!
Phùng Nhất Mã bò dậy, gầm lên giận dữ, binh khí xuất hiện trong tay, trên thân cuộn trào sát khí, như thể đang muốn động thủ.
Chỉ là một đạo uy áp khủng bố bất ngờ trấn áp xuống, khiến hắn hoàn toàn không động đậy được. Phủ Ma từ thành bảo bên cạnh đi tới, mắt lạnh nhìn Phùng Nhất Mã nói:
- Phùng Nhất Mã, ngươi muốn làm gì? Dám động võ ở Hỗn Độn Đảo, ngươi chán sống rồi?