Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tốt!
Lục Ly khẽ gật đầu, đi theo hai người về lại trang viên, hắn tiến vào phòng Cam Lâm. Kẻ sau cười khổ nói:
- Lục Ly, ngươi không cần an ủi ta, trình độ chính ta thế nào ta biết, có thể đi đến hôm nay ta đã rất mãn ý.
- Vậy là được!
Lục Ly cười cười nói:
- Đoán chừng ta rất nhanh cũng sẽ bị loại, ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi biết Doãn Thanh Ti ở chỗ nào không?
- Ách?
Cam Lâm hơi ngớ, trước kia chẳng phải Lục Ly không hề có ý gì với Doãn Thanh Ti ư? Doãn Thanh Ti vì hắn tới tham gia yến hội, hắn lại không chút nể mặt, trực tiếp rời đi, giờ lại hỏi Doãn Thanh Ti ở đâu? Hắn muốn làm gì?
Cam Lâm không nghĩ nhiều, trực tiếp nói:
- Thì ở tòa nhà thứ ba mặt đông, thành bảo màu trắng rất dễ thấy, chỉ là hình như nàng chưa từng gặp khách, ngươi đi không biết có gặp được không?
- Ta đi thử xem!
Lục Ly không hề nghĩ ngợi, trực tiếp quay đầu liền đi, hắn vừa đi ra lập tức biến thành tiêu điểm chúng nhân để ý. Trước đây Lục Ly rất ít ra ngoài, một mực ở trong phòng tu luyện, giờ mạo muội đi ra, không ít người hiếu kì không biết hắn muốn đi đâu?
Đợi khi Lục Ly đi đến tòa nhà nơi Doãn Thanh Ti cư trú, đám đông thấy được cảnh này không khỏi ồ lên. Trước đây Lục Ly chẳng phải từng không nể mặt Doãn Thanh Ti ư? Sao giờ lại chủ động tới cửa bái phỏng? Ai nấy đều hiếu kì không thôi, Doãn Thanh Ti chưa từng tiếp kiến qua người ngoài, lần này liệu Lục Ly có cơ hội bước vào khuê các của nàng?
Lục Ly thỉnh cầu bái kiến, thị nữ mặt ngoài tiến vào bẩm báo, Lục Ly kiên nhẫn chờ đợi, người vây xem xung quanh càng lúc càng nhiều, chỉ là không ai đồng tình Lục Ly, rốt cuộc ở yến hội Vân Khai Nguyệt tổ chức, Lục Ly rất không nể mặt Doãn Thanh Ti.
- Vị công tử này, Thanh Ti tiểu thư cho mời!
Lát sau, thị nữ đi ra, mời Lục Ly tiến vào, bên ngoài lập tức rộ lên một trận huyên náo. Ngay cả Vân Khai Nguyệt lên cửa bái kiến, Doãn Thanh Ti đều không gặp, thế mà Lục Ly lại được mời vào?
Tin tức như hoa tuyết truyền ra, dẫn lên một trường phong bạo trong Hỗn Độn Thành, Vân Khai Nguyệt nghe được tin, đương trường bóp nát chén cầm trong tay. Rất nhiều công tử cũng mắt lộ sát cơ, Doãn Thanh Ti chính là nữ thần trong lòng bọn họ, lửa đố kỵ thiêu đốt thâm tâm, khiến bọn hắn khó chịu không thôi.
Lục Ly không biết mình đã khiến rất nhiều người ghi hận, hắn tiến vào một thiền điện, Doãn Thanh Ti đứng chờ sẵn ở trong, bên cạnh còn ngồi một vị lão giả, lão giả kia rõ ràng là cường giả, khí tức hùng hậu như núi, sâu không lường được.
- Bái kiến Doãn tiểu thư, bái kiến tiền bối!
Lục Ly khách khí hành lễ, lão giả kia không thèm mở mắt, thái độ rất hờ hững, Doãn Thanh Ti gỡ xuống khăn che mặt, đáp lễ nói:
- Sát Thần quang lâm, hàn xá sinh huy, mời ngồi!
Lục Ly không khách khí, ngồi xuống, thị nữ dâng lên trà thơm, đợi thị nữ đi xuống, Doãn Thanh Ti bưng chén trà nhấp một ngụm, động tác nàng rất ưu nhã, khí chất bất phàm, vừa nhìn liền biết xuất thân danh môn, từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục tốt đẹp.
Doãn Thanh Ti rất xinh, đẹp đến nao lòng, thậm chí nhìn nàng uống trà cũng là một loại hưởng thụ. Nhấp xong ngụm trà, Doãn Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Lục Ly hỏi:
- Sát Thần chủ động tới cửa, không biết là có chuyện gì?
- Đúng là có chút chuyện, mạo muội muốn hỏi dò, kính mong lượng thứ!
Lục Ly có việc cầu người, thái độ rất cung kính, chắp tay nói:
- Tại hạ muốn hỏi xem, Doãn tiểu thư có quen thuộc... Tam trọng thiên không?
- Tam trọng thiên?
Sóng mắt Doãn Thanh Ti khẽ chuyển, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, khiến nàng càng thêm mỹ lệ mấy phần, nàng ý vị sâu xa nhìn Lục Ly hỏi:
- Không biết tại sao Sát Thần lại muốn hỏi về điều này?
Lục Ly cũng không che giấu, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Ta có vị bằng hữu khả năng đang ở Tam trọng thiên, trước mắt ta không có thực lực lên đó, thế nên mới muốn nghe ngóng hành tung của nàng.
- À?
Trong mắt Doãn Thanh Ti chớp qua một tia hiếu kì, khẽ hé môi son hỏi:
- Bằng hữu của ngươi tên gì?
- Lục Linh!
Lục Ly trực tiếp đáp:
- Nàng là tộc nhân Nghịch Long Cốc, Doãn tiểu thư có biết không?
- Lục Linh?
Doãn Thanh Ti nhướng mày, mắt lộ ra vẻ thất vọng, chỉ là ẩn tàng rất kín, nàng rủ mày trầm ngâm, bưng chén trà lại không uống, mãi qua nửa nén hương mới nói:
- Nghịch Long Cốc, ta biết!
- Hả?
Mắt Lục Ly lập tức sáng rực lên, trong lòng có chút kích động, ngồi thẳng người dậy nói:
- Doãn tiểu thư có thể nói ta biết về Nghịch Long Cốc được không?
- Không có gì để nói cả!
Doãn Thanh Ti nhàn nhạt đáp:
- Nghịch Long Cốc là một cái đại thế lực siêu cấp ở Tam trọng thiên, chỉ là cũng tương tự như đại tộc ẩn thế tại Nhị trọng thiên, gần như có rất ít đệ tử đi lại bên ngoài, cho nên đối với tình hình của bọn hắn người ngoài biết được không nhiều. Chẳng qua ta biết Nghịch Long Cốc ở mặt nam Tam trọng thiên, gần một tòa cấm địa vô cùng nổi danh, tên là Vạn Cổ cấm địa.
- Hả?
Lục Ly rõ ràng có chút thất vọng, hắn không từ bỏ mà hỏi tiếp:
- Doãn tiểu thư không nghe nói qua về cái tên Lục Linh này ư? Đúng rồi, ta có chân dung nàng!
Lục Ly lấy ra chân dung Lục Linh, nói:
- Doãn tiểu thư liệu có từng gặp qua người này?
- Chưa từng!
Doãn Thanh Ti đáp chắc nịch:
- Ta chưa từng thấy qua người này, có lẽ nàng chưa từng đi ra mà một mực ở trong Nghịch Long Cốc.
- Vậy à!
Lục Ly triệt để thất vọng, xem ra muốn tìm kiếm Lục Linh chỉ còn cách phải đích thân đi Nghịch Long Cốc một chuyến, hắn thì thầm nhắc lại bốn chữ Vạn Cổ cấm địa, sau đó chắp tay nói:
- Đa tạ Doãn tiểu thư, tại hạ cảm kích khôn cùng.
- Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới!
Doãn Thanh Ti khẽ cười, tùy ý hỏi một câu:
- Không ngờ Sát Thần giao du rộng rãi, lại kết giao bằng hữu được với cả con em đại tộc ở Tam trọng thiên, không biết Sát Thần còn quen biết ai ở Tam trọng thiên nữa không?
- Ai nữa?
Lục Ly hơi ngớ, trong đầu trước là hiện lên Tử Đế, năm đó Tử Đế là một phương Đại Đế ở Tam trọng thiên, nhưng đương nhiên hắn không khả năng nói ra việc này.