Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mộc tiểu thư hỏi ngược lại:
- Đoạn thời gian trước, Đại Ma Vương hủy diệt mấy đại thế lực, thiếu chút dẫn lên chúng nộ. Lần này nếu nàng dám đến, đồng thời cường hành áp chế các đại thế lực, nói không chừng sẽ khiến tất cả các đại thế lực liên hợp phản công. Lại nói, một tên Lục Ly còn không đáng cho nàng ra tay...
Trên trời tới nhiều người như vậy, lại không một ai nói chuyện, dưới thành tuy hò hét ầm ĩ, nhưng thanh âm lại rất nhỏ, bởi thế không khí có vẻ quỷ dị vô cùng. Vô số cường giả như lâm đại địch, ngấm ngầm giới bị, trong thành như một thùng thuốc nổ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Cuối cùng vẫn là Hoàng trưởng lão, người đứng đầu trong ba mươi sáu trưởng lão Hỗn Độn Thành lên tiếng, hắn mắt lạnh liếc nhìn chúng nhân, mở miệng hỏi:
- Vân điện chủ, Đường tộc trưởng, Long tộc trưởng, Lư điện chủ, Diêm điện chủ, Giao tộc trưởng, các ngươi dẫn theo nhiều người như vậy đến Hỗn Độn Thành là vì chuyện gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn hủy đi Hỗn Độn Thành? Muốn phá hoại quy củ tại Hỗn Độn bí cảnh?
Tuy ba mươi sáu trưởng lão đến từ ba mươi sáu đại thế lực, nhưng ký ức trước đó đều bị phong ấn. Sứ mệnh tồn tại duy nhất của bọn họ chính là thủ hộ Hỗn Độn bí cảnh, bảo trì quy tắc tại Hỗn Độn bí cảnh. Nếu có người muốn phá hoại quy tắc, muốn hủy đi Hỗn Độn bí cảnh, tất cả bọn hắn đều sẽ liều chết đến cùng.
Đám đông giữa trời vẫn yên tĩnh một cách quỷ dị, ánh mắt chúng nhân đổ dồn về phía Vân Xuy Tuyết, hiển nhiên đều lấy hắn làm đầu, chờ đợi hắn hạ lệnh. Đương nhiên cũng là để hắn gánh trách nhiệm, rốt cuộc dẫn theo nhiều người tới đây như vậy chính là đã phá hoại quy củ tại Hỗn Độn Đảo.
- Là vì chuyện gì? Ha ha ha!
Bộ dạng Vân Xuy Tuyết rất cao lớn, cực giống Vân Khai Nguyệt. Hắn nhìn chỉ như một tên trung niên, tuổi tác lại không nhỏ. Nghe nói Vân Xuy Tuyết là võ si, trước khi trở thành điện chủ vẫn một mực độc thân, Vân Khai Nguyệt tính là con cầu con khẩn, cũng là đứa con trai duy nhất.
Hắn cười lớn mấy tiếng, trong thanh âm chất đầy bi thiết, ánh mắt khóa chặt Phủ Ma, lạnh giọng nói:
- Có người giết con trai ta, điện chủ đời tiếp theo của Thánh Nguyên Điện, các ngươi nói xem ta tới đây làm gì?
- Chúng ta cũng rất lấy làm tiếc về cái chết của Vân công tử!
Hoàng trưởng lão trầm giọng nói:
- Chẳng qua Hỗn Độn Đảo tự có quy củ của Hỗn Độn Đảo, thiên tài Lôi đài chiến sinh tử tự phụ, nếu Vân công tử đã quyết định tới tham gia trường luận võ này, vậy phải có giác ngộ chiến tử. Hôm nay là con trai Vân điện chủ ngươi chết rồi, chẳng lẽ sau này luận võ chết ai đó, gia tộc người kia lại tới gây chuyện? Vậy quy củ Hỗn Độn Đảo còn giữ được không?
- Con trai người khác sống chết thế nào ta không quản!
Vân Xuy Tuyết vô cùng bá đạo nói:
- Con ta không thể chết, ngươi đừng giở quy củ ra với bản tọa. Quy củ là do người định, quy củ Hỗn Độn Đảo cũng là do chúng ta định ra. Thế giới này vốn không có quy củ, đều là cường giả chế định. Hôm nay ta tới đây chính là muốn phá hư quy củ kia, ai giết con trai ta, nhất định phải đền mạng, hôm nay thần cản giết thần, phật cản giết phật!
Thanh âm Vân Xuy Tuyết hùng hồn có lực, kiên quyết dị thường, nghe vào tai khiến toàn trường bất giác run lên.
Có chút chuyện trong lòng mọi người đều tự biết với nhau, nhưng sẽ không cầm ra nói, càng sẽ không công khai tuyên bố trước mặt chúng nhân. Không ngờ bây giờ Vân Xuy Tuyết lại tuyên xưng như thế, chứng tỏ hắn đã nổi giận đến cực điểm, không còn quản gì nữa cả.
Đương nhiên, hắn tỏ rõ thái độ như thế cũng khiến rất nhiều người vốn định khuyên vài câu, lúc này lại đều không dám mở miệng. Đi lý luận với một kẻ điên, nói nhiều đến mấy cũng là vô nghĩa, ngược lại còn sẽ rước họa vào thân.
Nếu hôm nay chỉ có một mình người Thánh Nguyên Điện, có lẽ sẽ có cường giả ra mặt, nhưng tới nhiều đại thế lực như vậy, lúc này ai dám đứng ra chẳng phải bằng với cùng lúc đắc tội mấy đại thế lực, lại căn bản không cách nào ngăn cản hành vi của bọn hắn.
Thần cản giết thần, phật cản giết phật!
Đây chính là thái độ của Vân Xuy Tuyết, hôm nay Lục Ly tất phải chết, dù là ai cũng không thể ngăn cản.
Người Trùng Dương Điện và Đường gia đều không lên tiếng, cũng không điểm danh nói bọn hắn đến giết thanh niên Đông Ma Cung. Rất rõ ràng bọn hắn đã đạt thành hiệp nghị với Vân Xuy Tuyết, trước giết Lục Ly, sau đó nhân lúc hỗn loạn giết chết thanh niên Đông Ma Cung chẳng phải càng đơn giản?
Thanh niên Đông Ma Cung còn ở trong Hỗn Độn Thành, người Đường gia đang nhìn chằm chằm vào, đoán chừng thương thế vẫn chưa triệt để khôi phục. Lúc này đã bị người Đường gia khóa chặt, chính đang ở trong trang viên.
Hoàng trưởng lão tức giận đến độ toàn thân run lên, trong tay hiện ra một chiếc côn sắt cực lớn, trầm giọng nói:
- Vân điện chủ, nếu các ngươi thật muốn động thủ, vậy phải bước qua thi cốt đám người chúng ta cái đã.
- Không cần phiền toái như vậy!
Một lão giả bên người Vân Xuy Tuyết bước ra, hắn có vẻ rất già, răng rụng mất mấy chiếc, tóc trên đầu cũng không còn nhiều. Tròng mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Hoàng trưởng lão, quát khẽ nói:
- Hoàng trưởng lão, ngươi nhìn ta!
Hoàng trưởng lão quét mắt tới, con ngươi đục ngầu của lão giả chợt lóe lên u quang, tiếp đó một đạo quang mang màu xanh lam tiến vào trong mắt Hoàng trưởng lão, cả người Hoàng trưởng lão chợt khẽ chấn động, sắc mặt cũng chuyển vẻ cổ quái.
Hưu hưu hưu!
Trong mắt lão giả không ngừng bắn ra quang mang, từng đạo quang mang chui vào trong mắt các trưởng lão Hỗn Độn Đảo, tiếp đó từng tên trưởng lão khẽ run lên, sắc mặt đều chuyển vẻ cổ quái.
- Vân Chiến Thiên, ngươi dám mở ra ký ức bọn hắn, ngươi điên rồi?
Một tên trưởng lão đại thế lực nhìn ra bất thường, vội gầm lên.
Mở ra ký ức của những trưởng lão này, đồng nghĩa với bọn họ sẽ không tử thủ Hỗn Độn Đảo, bởi vì ba mươi sáu người này đều đến từ các gia tộc khác nhau. Như thế, Hỗn Độn Đảo sẽ triệt để loạn, Hỗn Độn bí cảnh cũng có thể bởi vì đại loạn mà bị hủy.
- Lý trưởng lão, đừng gấp!