Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Có người nghĩ thông then khớp trong đó, bọn Vân Xuy Tuyết không nhúc nhích có lẽ là đang chờ ai đó. Tỉ như chờ cường giả Đông Ma Cung, hoặc là chờ cường giả Thiên Ma Đảo. Rốt cuộc lúc này toàn thành đều đang nằm dưới sự giám sát của bọn hắn, ai cũng đừng hòng len lén chạy thoát đi được.
Chiến đấu trên không càng lúc càng kịch liệt, rõ ràng Phủ Ma và Vân Chiến Thiên đều muốn tốc chiến tốc thắng, hai người cùng vận dụng tuyệt chiêu, hào quang rực sáng nguyên một góc trời. Lưỡi búa trong tay Phủ Ma rõ ràng là bí bảo, Vân Chiến Thiên cũng dùng tới bí bảo, từng đạo thần uy đáng sợ rải xuống, khiến rất nhiều võ giả cấp thấp trong thành cảm thấy ngạt thở.
Oanh!
Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tựa như kinh lôi lúc nửa đêm, khiến linh hồn ai nấy đều khẽ rung lên. Đợi khi chúng nhân nhìn thấy một đạo bóng người thổ huyết bay ngược ra sau, toàn trường đều kinh ngạc.
Không ngờ Vân Chiến Thiên lại bại, bị Phủ Ma đánh bay chỉ với một chiêu, nửa chân bị xoắn nát. Thọ nguyên hắn vốn đã không nhiều, lần này lại bị trọng thương, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, e là không sống được lâu nữa.
- Ách?
Chúng nhân đều biết Phủ Ma rất mạnh, lại không ngờ sẽ mạnh đến mức này, Vân Chiến Thiên chính là cường giả thành danh từ mấy chục vạn năm trước, mặc dù mấy chục vạn năm qua rõ ràng không đột phá được bước sau cùng, nhưng mấy chục năm nghiên cứu thần thông thuật pháp, chiến lực há lại yếu đến vậy? Chỉ thoáng chốc đã bị đánh bại?
Phủ Ma đứng ngạo nghễ giữa trời, lạnh lùng nhìn sang Vân Xuy Tuyết nói:
- Vân điện chủ, người của ngươi không được, vẫn là ngươi tự thân đến đi.
- Được!
Vân Xuy Tuyết trầm hống một tiếng, tung người bay lên, chiến đao trong tay sáng lên từng đạo hào quang, nhàn nhạt nói:
- Thủ hạ Đại Ma Vương quả nhiên không ít kỳ nhân, ngươi có thể gánh được một chiêu của ta mà không bại, ta mặc cho ngươi rời đi.
Hoa!
Toàn trường xôn xao, không ngờ Vân Xuy Tuyết lại cuồng vọng đến độ muốn một chiêu bại địch? Hai người đều là Tam Kiếp đỉnh phong, dù thanh chiến đao kia của Vân Xuy Tuyết là bí bảo cường đại, cũng lý nào lại có thể một chiêu trọng thương Phủ Ma?
Trên mặt Phủ Ma không hề hiện ra vẻ châm chọc, ngược lại thần sắc còn rất ngưng trọng, lưỡi búa trong tay sáng lên quang mang vạn trượng, song không chủ động tấn công mà để hào quang trên lưỡi búa hình thành nên một vòng sáng chắn ở trước mặt.
Hây!
Vân Xuy Tuyết tấn công, hành động của hắn không có gì quá mức phức tạp, chỉ vung lên bảo đao trong tay, nhẹ nhàng chém tới trước mặt.
Đao ra, thiên hạ kinh!
Một dải lụa màu trắng vạch phá bầu trời, bầu trời tựa như miếng vải xanh bị nhẹ nhàng xé toạc ra, một vết rách chỉnh tề nương theo đao mang lan tràn ra, thoáng chốc đã lan đến trước mặt Phủ Ma.
Sát khí hủy thiên diệt địa tràn ra từ trong đao mang, khiến rất nhiều võ giả thực lực tương đối thấp hai chân mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ trên đất.
Oanh!
Đao mang trùng trùng bổ lên quang tráo trước mặt Phủ Ma, nháy mắt quang tráo bị xoắn nát, sắc mặt Phủ Ma trở nên cực kỳ khó coi, hắn toàn lực thúc giục cự phủ trong tay, hai tay giơ lấy lưỡi búa chắn ở trước mặt.
Phanh!
Lưỡi búa bị đao mang bổ cho nát vụn, tiếp đó hai tay Phủ Ma cũng bị xoắn nát, ngoài thân thể hiển hiện chiến giáp tự động hộ thể, nhưng chiến giáp cũng bị xoắn nát, da thịt trước ngực Phủ Ma tầng tầng vỡ ra, cả người trùng trùng rơi rụng xuống.
Oanh!
Dư ba đao mang bổ lên hộ tráo ngoài thành, hộ tráo nứt vỡ, Phủ Ma rơi rụng lên trên quảng trường. Nếu không phải dưới quảng trường có thần văn, đoán chừng lúc này cả người Phủ Ma đã lún sâu dưới đất.
Chậc chậc...
Trừ vô số tiếng hít thở sâu ra, hiện trường không còn bất kỳ thanh âm nào khác, trong mắt chúng nhân hiện đầy vẻ sợ hãi, ngay cả một ít trưởng lão các đại thế lực cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Hây!
Giữa trời, Vân Xuy Tuyết đánh ra một chưởng, sóng xung kích khuếch tán ra, rất nhanh đã lan tràn đến chỗ Phủ Ma, tòa bảo tháp bên trong không gian giới chỉ của Phủ Ma Không Gian bị chấn đi ra, tiếp đó Lục Ly đột ngột xuất hiện từ trong bảo tháp, lăn lông lóc trên đất.
Phốc!
Lục Ly phun ra một búng máu tươi, cứ thế bất ngờ tỉnh lại, hắn bị uy áp khủng bố đánh thức. Sau khi tỉnh lại, thần niệm quét qua, lập tức khẽ biến sắc, cánh tay bị đứt còn chưa mọc lại, lúc này vẫn là một đại hiệp cụt tay.
Thân thể hắn vô cùng hư nhược, giãy giụa đứng lên, bước nhanh đi đến bên người Phủ Ma, khẩn trương hỏi dò:
- Phủ Ma đại nhân, ngươi sao rồi?
- Không chết được!
Phủ Ma bị đánh trọng thương, khóe miệng nhếch lên ý cười đắng chát, đang muốn ngồi dậy, lại xúc động vết thương trước ngực, đau đến khóe miệng co quắp cả lại.
- Gia gia...
Hai thân ảnh bay vụt đến, chính là Cam Lâm và Y tiểu thư. Cam Lâm đỡ dậy Phủ Ma, lấy ra đan dược chữa thương cho hắn nuốt vào.
- Không phải đã dặn các ngươi tới phủ thành chủ rồi sao?
Phủ Ma hung hăng trừng Cam Lâm một cái, kẻ sau lại cố chấp lắc đầu nói:
- Tôn nhi cùng tiến cùng lui cùng sống chết với gia gia, Cam gia không có loại người sợ chết.
Lục Ly nhìn Phủ Ma thần sắc hư nhược, khóe miệng vẫn đang tràn ra máu tươi, lại liếc nhìn đám cường giả sát khí đằng đằng giữa trời, trên mặt chớp qua một tia áy náy, khẽ thở dài nói:
- Phủ Ma đại nhân, Cam Lâm, Y tiểu thư, lần này là ta liên luỵ các ngươi. Chuyện hôm nay, các ngươi đừng quản, một mình ta gánh là được rồi.
Vân Chiến Thiên đã thành tiên từ mấy chục vạn năm trước, tuyệt đối là Tam Kiếp đỉnh phong, giờ lại bị Phủ Ma đánh bại. Đủ thấy chiến lực Phủ Ma thuộc hàng đỉnh cấp trong Tam Kiếp đỉnh phong, nhưng vẫn bị Vân Xuy Tuyết một đao chém thành trọng thương.
Rất nhiều người tại trường không khỏi choáng váng, không hiểu tại sao thực lực lại chênh lệch lớn đến vậy? Dù thanh chiến đao kia của Vân Xuy Tuyết có là bí bảo đỉnh cấp thì cũng đâu đến nỗi chỉ một chiêu đã bại trận?
- Chẳng lẽ hắn đã đột phá?
Một tên trưởng lão đại gia tộc chợt kinh hô, chúng nhân nghe vậy mới chợt tỉnh ngộ, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc, sau đó ai nấy đều lộ vẻ thoải mái.