Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tam Kiếp đỉnh phong có mạnh có yếu, người như Phủ Ma đã đứng trên đỉnh Tam Kiếp đỉnh phong, nửa bước chân đạp đến đến cảnh giới Tứ Kiếp. Bản thân Phủ Ma cũng có bí bảo, lưỡi búa kia tuyệt đối không phải bí bảo bình thường.
Đã vậy, có thể một chiêu trọng thương hắn, đồng thời nện nát lưỡi búa kia, chỉ có một khả năng giải thích được thông, Vân Xuy Tuyết đã đột phá cảnh giới Tứ Kiếp.
Võ giả càng tu luyện, muốn đột phá lại càng khó. Tỉ như Vân Chiến Thiên mấy chục vạn năm trước đã là Tam Kiếp đỉnh phong, nhưng giờ vẫn là Tam Kiếp đỉnh phong, một mực không cách nào đạp ra bước sau cùng.
Không chỉ Vân Chiến Thiên, vô số người tại Nhị trọng thiên đã đứng ở Tam Kiếp đỉnh phong không biết bao năm, tỉ như ba mươi sáu vị trưởng lão trấn thủ Hỗn Độn Đảo, bọn họ cũng một mực kẹt ở bước này. Ngoài ra đám người Diêm Phượng Minh cũng kẹt ở bước này mấy chục vạn năm, đối với người Nhị trọng thiên mà nói, cảnh giới Tứ Kiếp là đạo lạch trời rất khó bước qua được.
Nhị trọng thiên không ai công khai là cường giả Tứ Kiếp, chỉ có mấy người nghi là cường giả Tứ Kiếp, Đại Ma Vương chính là một trong số đó, lúc này lại có thêm cái tên Vân Xuy Tuyết.
- Khó trách Vân Xuy Tuyết nói không sợ Đại Ma Vương!
Rất nhiều người bừng tỉnh đại ngộ, Thiên Thần Tứ Kiếp, đó là tồn tại có thể quét ngang toàn bộ Nhị trọng thiên, dù Đại Ma Vương là Thiên Thần Tứ KIếp, vậy cũng là ngang tay, Vân Xuy Tuyết có gì phải sợ?
Khó trách hôm nay Vân Xuy Tuyết dẫn người đến muốn phá hoại quy tắc, muốn lần nữa chế định quy tắc, hắn đã đột phá cảnh giới Tứ Kiếp, vậy thì còn gì phải e ngại? Toàn bộ Nhị trọng thiên đều mặc hắn tung hoành.
Một tên cường giả Tứ Kiếp, một tên cường giả đứng trên đỉnh Nhị trọng thiên, con trai độc nhất lại bị giết. Hắn há có thể không giận, chuyện này có đổi thành bất cứ kẻ nào cũng đều sẽ dẫn người đến, thần cản giết thần, phật cản giết phật.
Lục Ly không biết chiến cuộc trước đó, chẳng qua vừa liếc mấy lượt hắn liền có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề, nhất là Vân Khai Nguyệt cực giống Vân Xuy Tuyết, không khó để hắn đoán ra thân phận đối phương.
Hắn đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía Vân Xuy Tuyết đang đứng giữa trời, nói:
- Vân điện chủ đúng không? Con của ngươi là ta giết, ngươi muốn báo thù cứ việc nhắm đến ta. Mấy người Phủ Ma đại nhân không liên quan đến chuyện này, mong ngươi đừng liên luỵ vô tội.
- Ngươi muốn bảo vệ bọn hắn?
Vân Xuy Tuyết cười lạnh, sau đó mở miệng nói:
- Ngươi trước tự phế tu vi rồi nói.
- Lục Ly, đừng!
Phủ Ma vốn đang ngồi xếp bằng, vội vàng mở mắt quát, mặc dù phế bỏ thần đan có thể tìm kiếm thiên tài địa bảo lần nữa ngưng tụ. Nhưng rốt cuộc không được như ban đầu, rất có thể cả đời sẽ dừng bước ở cảnh giới hiện tại.
- Ta tự phế tu vi, ngươi sẽ buông tha cho bọn hắn?
Lục Ly không nhìn Phủ Ma mà nhìn lên cao không, Vân Xuy Tuyết cười lạnh nói:
- Ngươi tự phế liền có khả năng, không phế, vậy bọn hắn đều phải chết!
Vân Xuy Tuyết vừa dứt lời, Lục Ly đã giơ tay lên bất thần vỗ xuống bụng dưới, tốc độ nhanh như thiểm điện, dứt khoát quả quyết, không có một tia dây dưa dài dòng.
Ầm!
Một tiếng trầm muộn vang lên, thần đan Lục Ly bị chấn nát, khóe miệng hắn chậm rãi tràn ra máu tươi, thần tình lại vẫn như thường, tiếp tục nhìn lên cao không, nói:
- Vân điện chủ, ngươi mãn ý rồi chứ?
- Mãn ý?
Khóe miệng Vân Xuy Tuyết nhếch lên ý cười giễu cợt, u ám nói:
- Ngươi giết con trai ta, phế ngươi ta liền mãn ý? Ngươi tự chặt đứt chân, róc từng miếng thịt trên người xuống, ta có thể đảm bảo không liên luỵ tới những người khác.
- Lăng trì, chậc chậc...
Rất nhiều người hít sâu một hơi khí lạnh, Vân Xuy Tuyết quá ác, lại muốn Lục Ly lăng trì, hơn nữa không phải để người khác động thủ, mà là để Lục Ly đích thân cắt thịt róc xương chính mình.
- Được!
Lục Ly lại vẫn không chút do dự, đáp ứng vô cùng quả quyết, hắn đảo mắt nhìn về phía Cam Lâm nói:
- Cam Lâm, Y tiểu thư, mang Phủ Ma đại nhân đi vào nghỉ ngơi. Chuyện nơi đây, chính ta sẽ xử lý!
- Lục Ly!
Mắt Cam Lâm lộ ra vẻ bi thiết, tròng mắt đỏ ngầu, thần sắc Phủ Ma cũng phẫn nộ dị thường, hắn nhìn lên Vân Xuy Tuyết trên cao không, nói:
- Vân Xuy Tuyết, làm người đừng nên quá phận, nếu không sẽ gặp báo ứng.
- Thật ư?
Khóe miệng Vân Xuy Tuyết khẽ cười nhạt một tiếng, sau đó vung tay lên, một đạo lưu quang bay vụt xuống, Phủ Ma còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh trúng, cả người bị nổ văng, Cam Lâm cũng bị hất tung theo.
Phốc!
Phủ Ma vốn đang trọng thương, giờ lại lần nữa bị tấn công, trực tiếp ngất đi. Cam Lâm cũng bị thương, một bên bả vai bị nổ cho máu me đầm đìa.
Y tiểu thư cách đó một đoạn nên không bị liên luỵ. Chỉ là thần sắc nàng có chút kỳ quái, nét mặt không bởi vì sợ sệt mà trắng bệch, cũng không có quá nhiều phẫn nộ, chỉ mắt lạnh nhìn hết thảy đang diễn ra tại trường.
- Cam Lâm, mang Phủ Ma đại nhân đi vào!
Lục Ly lần nữa trầm giọng quát, Cam Lâm cắn răng, ôm lấy Phủ Ma đang hôn mê phóng vút tới trang viên.
Cam Lâm không phải người không coi trọng nghĩa khí, chỉ là tình hình lúc này hắn cũng bó tay hết cách, rốt cuộc không thể vì Lục Ly mà liên luỵ dẫn đến Phủ Ma cũng chết được.
Trong thành lần nữa khôi phục an tĩnh, trong tay Lục Ly hiện ra một thanh dao găm, hắn thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Xuy Tuyết, dao găm trong tay đột nhiên đánh xuống, một miếng thịt trên chân trái lập tức bị róc xuống.
Ba!
Miếng thịt rớt đất, đẫm máu, trên đùi Lục Ly nhuộm đầy máu tươi, thần niệm rất nhiều người trong thành vốn đang khóa chặt Lục Ly, lúc này đều thu về, bọn họ không nhẫn tâm quan sát tiếp.
Ba!
Tay Lục Ly vẫn vung lên không ngừng, cũng không run lấy một lần, nâng dao hạ xuống, mỗi lần lại sẽ có một miếng thịt bị róc ra. Mồ hôi trên trán rơi xuống lả tả, bờ môi bắt đầu chuyển màu trắng bệch, run rẩy, nhưng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
- Ai!
Đám người Quỳnh tiểu thư Mộc tiểu thư sớm đã thu hồi thần niệm, không đành lòng nhìn tiếp, Tần Chiến lại một mực tập trung vào Lục Ly.