Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn nhìn thân hình như nhược đứng thẳng trên quảng trường, nhìn bóng lưng thẳng tắp như kiếm, nhìn ánh mắt kiên nghị quật cường kia, Tần Chiến khẽ thở dài, trong mắt chớp qua một tia thống khổ và đau lòng.
Hắn và Lục Ly là bằng hữu, lúc này lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Ly tự cắt thịt róc xương chính mình, bản thân lại chẳng làm được gì, cũng không dám làm gì.
- Thế là đủ rồi, Vân điện chủ, dù sao cũng là người trẻ tuổi, cần gì phải tàn nhẫn như vậy, cho hắn được chết thống khoái đi.
Chân trái Lục Ly gần như đã không còn miếng thịt nào, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng, một tên trưởng lão Hỗn Độn Đảo rốt cuộc nhịn hết nổi, mở miệng nói.
Dù hắn kiến thức rộng rãi, cũng cảm thấy bất nhẫn, dù sao Lục Ly chỉ là một tên thanh niên, cả đám lão giả như thế đi bắt nạt một đứa thanh niên thì có gì vẻ vang?
- Vân Phụ, đi xuống tiếp tục xử lý hắn!
Vân Xuy Tuyết lại không cho Lục Ly được chết thống khoái, mà phất phất tay, một tên trưởng lão Thánh Nguyên Điện vụt ra, người này là cường giả Tam Kiếp đỉnh phong.
Hưu!
Trong mắt lão giả kia chất đầy vẻ âm lãnh, thân hình chợt lóe lao đến bên người Lục Ly, duỗi ra cánh tay khô gầy chộp tới cổ Lục Ly, chuẩn bị nâng dậy Lục Ly.
Lục Ly thần đan vỡ nát, một tay không còn, lúc này một bên chân cũng chỉ còn lại xương cốt, ở trong mắt Vân Phụ đã là một tên phế nhân, bởi thế hắn không quá để ý, cứ vậy tùy tiện chộp tới Lục Ly.
Trong mắt Lục Ly lại hiện lên ý cười tàn nhẫn, nhếch miệng lộ ra hàm răng bị máu tươi nhuộm đỏ, rét lạnh nói:
- Vân Xuy Tuyết, cám ơn ngươi đưa một người đến bồi táng với ta! Chết đi!
Sau khi tỉnh lại Lục Ly lập tức thăm dò tình hình, vừa thăm dò liền biết với tình thế hiện nay hắn chắc chắn phải chết.
Hắn không biết vì đâu Vân Xuy Tuyết mà lớn gan đến vậy, cũng không hiểu vì sao ba mươi sáu vị trưởng lão Hỗn Độn Đảo đều không ra mặt ngăn cản, hắn chỉ biết hôm nay hắn sống không được.
Hắn không hối hận vì đã giết Vân Khai Nguyệt, cũng không nghĩ gì nhiều, càng sẽ không oán trời trách đất. Hắn chỉ muốn không liên luỵ đến mấy người Phủ Ma, sau đó thuận tay giết thêm một hai tên bồi táng với mình.
Bởi thế hắn không chút do dự chấn nát thần đan, đối với hắn mà nói, lúc này có muốn dùng sát chiêu cũng không cần thần lực để thúc giục, huống hồ trong thần đan đã chẳng còn chút thần lực nào, lần trước đã bị Thần Thiết hút sạch hết rồi.
Sau khi được đến lời đáp khẳng định từ Vân Xuy Tuyết, Lục Ly triệt để yên tâm. Nhân vật lớn như thế, lại chính miệng thừa nhận trước mặt bao người, đương nhiên sẽ không tiếp tục tìm đám người Phủ Ma Cam Lâm gây sự.
Vậy hắn liền không cố kỵ, Vân Xuy Tuyết lại phái Vân Phụ xuống bắt hắn, thế khác gì buồn ngủ có người đưa gối đầu.
- Ách?
Vân Phụ vừa mới bắt lấy cổ Lục Ly, đột nhiên phát hiện không đúng, Lục Ly vứt dao găm trong tay sang một bên, tay kia nhẹ nhàng đánh tới ngực hắn, trong bàn tay bắn ra từng đạo khí lưu màu trắng, như một con Bạch Long bỗng chốc tràn vào trong thân thể.
- Đây là Hỗn Độn chi khí?!
Mới đầu Vân Phụ không biết khí lưu màu trắng kia là thứ gì, đợi khi hắn phát hiện sinh mệnh bản nguyên trong thân thể khoái tốc bị ăn mòn mới bất chợt hồi thần.
Trong mắt hắn chớp qua một tia sợ hãi, nếu chỉ là một chút ít Hỗn Độn chi khí, hắn còn có thể trụ vững, nhưng nhiều Hỗn Độn chi khí thế này, hắn vạn vạn không trụ được, đoán chừng rất nhanh sinh mệnh bản nguyên sẽ bị ăn mòn sạch.
- Chết đi!
Chỉ sát na hắn liền kịp có phản ứng, hắn không cách nào trấn áp Hỗn Độn chi khí, hẳn là tất chết không nghi ngờ, trước khi chết hắn cũng muốn chém Lục Ly thành muôn mảnh.
Hắn phẫn nộ định phóng thích công kích, nhưng Lục Ly nhanh hơn hắn một nhịp, sau khi thả ra Hỗn Độn chi khí, năng lượng trong huyệt đạo trên người Lục Ly cũng động, ùn ùn tuôn tới cánh tay duy nhất còn lại.
Oanh!
Lục Ly vung quyền nện lên thân Vân Phụ, lực lượng cường đại truyền đến, cả người Vân Phụ bay lên, bị đánh văng ra xa mấy trăm trượng.
Năng lực phòng ngự của Vân Phụ rất cường đại, công kích vật lý từ Lục Ly không đủ sức thương tổn được hắn. Nhưng hắn bị đánh bay liền không có thời gian đánh giết Lục Ly, cùng lúc, sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể khoái tốc tan biến, hắn dần trở nên già nua, sinh mệnh chính đang từ từ trôi đi.
Oanh!
Hắn nện ầm ầm lên thành bảo, khiến thành bảo nứt ra một lỗ thủng to tướng, cuối cùng rơi trên lên bãi đất trống phía sau. Trên mặt hắn đầy vẻ phẫn nộ và không cam tâm, tròng mắt trợn trừng, tắt thở.
- Ách?
Thần niệm chúng nhân tại trường đều khóa chặt Lục Ly, Vân Phụ muốn bắt Lục Ly, lại bị Lục Ly đánh ra một chưởng, sau đó cả người Vân Phụ bị nện bay, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử.
Toàn trường choáng váng, chuyện hôm nay quá tà môn, vừa rồi Vân Xuy Tuyết một chiêu trọng thương Phủ Ma đã khiến rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên. Giờ đây Lục Ly lại một quyền đánh giết Vân Phụ, càng khiến vô số người không dám tin vào mắt mình, tưởng là xuất hiện ảo giác.
Rất nhiều người đều từng gặp qua Hỗn Độn chi khí, nhưng đó là ở độ kiếp, hơn nữa Hỗn Độn chi khí khi độ kiếp thường rất ít, là nương theo lôi điện đánh xuống. Ai mà ngờ được khí lưu Lục Ly đánh ra lại là Hỗn Độn chi khí?
- Một chiêu đánh chết Tam Kiếp đỉnh phong? Chẳng lẽ Địa Ngục Sát Thần cũng là cường giả Tứ Kiếp?
Có người kinh nghi thì thào, cảm giác thần kinh thác loạn. Nếu không phải thi thể Vân Phụ chình ình ở đó, sợ rằng không ai dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
- Làm sao có thể?
Tần Chiến và đám người Quỳnh tiểu thư Mộc tiểu thư cũng không khỏi ngạc nhiên, chiến lực Lục Ly thế nào bọn hắn rất rõ ràng, tuy mạnh, lại không mạnh tới mức không hợp thói thường như thế.
- Cái này?
Giữa không trung, trong mắt đám cường giả Thánh Nguyên Điện Đường gia Long tộc đều hiện đầy vẻ nghi hoặc, một tên thanh niên làm sao có thể có được chiến lực khủng bố đến vậy? Nếu Lục Ly cũng có cảnh giới Tứ Kiếp, vậy há lại bị Vân Khai Nguyệt đánh thương thành thế nào? Há lại sẽ tự róc thịt chính mình?
Còn tự phá thần đan nữa!