Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ai...
Cách qua tấm lụa mỏng, Doãn Thanh Ti nhìn gương mặt đầy máu của Lục Ly, nhìn ánh mắt kiên nghị kia, nhìn thân hình mặc dù đang run rẩy, lại vẫn thẳng tắp như kiếm, nàng dùng thanh âm chỉ chính mình mới có thể nghe được thì thào nói:
- Quả nhiên không hổ là nam tử mà nàng coi trọng, quả thực khác với người bình thường.
Lúc này Doãn Thanh Ti như thể đột nhiên làm ra quyết định nào đó, khí tức trên người cũng chuyển lạnh, trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ, chỉ vào Vân Xuy Tuyết nói:
- Vân điện chủ, Thanh Ti bất tài, muốn lĩnh giáo với điện chủ một phen. Nếu điện chủ có thể đánh bại ta, ta lập tức rời đi, tuyệt không xen vào việc này nữa.
Hoa!
Thành nội chấn động, chẳng lẽ Doãn Thanh Ti điên rồi? Nàng thật tưởng rằng đệ nhất Thiên Tài Bảng cũng là đệ nhất thiên hạ? Nàng có chiến lực Tam Kiếp đỉnh phong ư? Nàng có thể chiến lực ngang với Phủ Ma ư? Lui một vạn bước mà nói, dù chiến lực nàng tương đương Phủ Ma thì đã sao? Liệu có thể đỡ nổi một chiêu của Vân Xuy Tuyết?
Trên mặt Vân Xuy Tuyết chớp qua một tia đắng chát, hắn u ám thở dài nói:
- Doãn tiểu thư, cần gì phải thế? Ngươi làm vậy, quay đầu ta biết ăn nói thế nào với người nhà ngươi?
- Ta là ta, bọn hắn là bọn hắn!
Doãn Thanh Ti rất kiên quyết nói:
- Chỉ cần ngươi thắng ta, việc này ta liền không quản.
- Được rồi!
Vân Xuy Tuyết bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Vậy xin đắc tội, đợi xong việc này, ta sẽ đích thân tới Doãn gia thỉnh tội.
- Doãn gia?!
Vô số người nhớ kỹ hai tiếng này, rất nhiều người ngấm ngầm kinh nghi, không nghe nói Nhị trọng thiên có đại thế lực nào họ Doãn cả. Nơi này lại tới nhiều thủ lĩnh và trưởng lão đại thế lực như vậy, Nhị trọng thiên có thế lực nào là Doãn gia, bọn hắn há lại không biết?
- Chẳng lẽ là Tam trọng thiên?
Ánh mắt đám người Đường Đao thoáng lấp lánh, trong lòng có chút hồ nghi, chẳng qua bọn hắn không quá quen thuộc Tam trọng thiên, bởi thế cũng không biết tình huống cụ thể.
Hưu!
Vân Xuy Tuyết và Doãn Thanh Ti tung mình bay lên không, người trong thành đều rất tò mò, muốn nhìn xem đệ nhất Thiên Tài Bảng này rốt cục có năng lực thế nào mà lại dám khiêu chiến với Vân Xuy Tuyết?
Chẳng qua, khiến vô số người thất vọng chính là, Vân Xuy Tuyết đột nhiên phóng thích quang tráo, bao phủ mấy ngàn dặm không trung. Tình hình bên trong chợt trở nên mơ hồ, ngay cả thần niệm Đường Đao đều không xuyên vào được để thăm dò tình hình.
Rầm rầm rầm!
Trên không truyền đến từng hồi tiếng nổ vang, sóng xung kích khủng bố không ngừng khuếch tán xuống, từng luồng chấn động khiến người hít thở không thông tràn ra, có thể tưởng tượng chiến đấu bên trong kịch liệt đến cỡ nào.
- Không ngờ lại đấu lâu đến vậy?
Đợi chừng nửa nén hương, chiến đấu trên không vẫn chưa kết thúc, vô số người bên dưới không khỏi tròn mắt. Vân Xuy Tuyết chỉ bằng một chiêu liền đã đánh trọng thương Phủ Ma, dù không phải Thiên Thần Tứ Kiếp thì chiến lực hẳn cũng đủ sánh ngang Thiên Thần Tứ Kiếp. Thế mà Doãn Thanh Ti vẫn đấu được với hắn lâu đến vậy? Chẳng lẽ Doãn Thanh Ti cũng là Thiên Thần Tứ Kiếp?
Ba ba ba!
Vô số người cảm thấy như bị đánh mặt, đệ nhất Thiên Tài Bảng, chiến lực lại mạnh hơn cả đám lão gia hỏa bọn hắn. Không ai trong bọn hắn có đủ tự tin, rằng có thể chiến đấu lâu như vậy với Vân Xuy Tuyết.
Oanh!
Lại qua nửa nén hương, nương theo một tiếng nổ vang trầm muộn, quang tráo màu xanh lam nứt vỡ, tiếp đó Doãn Thanh Ti bay xuống, trên khăn trắng che mặt lấm tấm vết máu.
- Tiểu thư!
Cường giả đi theo Doãn Thanh Ti thoáng biến sắc, vội bay vụt lên, Doãn Thanh Ti lại khoát tay nói:
- Tài nghệ không bằng người, không nói cũng được.
Cường giả kia hung hăng trừng Vân Xuy Tuyết một cái, lại không nói gì thêm, Vân Xuy Tuyết chắp tay nói:
- Doãn tiểu thư, mạo phạm!
- Lục Ly!
Doãn Thanh Ti đảo mắt nhìn xuống bên dưới, trực tiếp kêu tên Lục Ly, nàng nói:
- Ta đã tận lực, xin lỗi!
- Đa tạ Doãn tiểu thư!
Lục Ly hé môi cười một tiếng, sau đó nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Ta muốn hỏi một vấn đề, không biết Doãn tiểu thư có thể bù đắp tiếc nuối này trước khi ta chết được không?
- Ngươi nói!
Doãn Thanh Ti khẽ gật đầu.
Lục Ly lại không cất tiếng mà truyền âm hỏi:
- Ta từng quen một nữ tử, nàng cũng tên Doãn Thanh Ti, còn là một nữ tử mù bẩm sinh, gia gia nàng tên Thiên Tàn lão nhân, không biết ngươi có từng nghe qua?
Doãn Thanh Ti giúp hắn như thế, cảnh này khiến Lục Ly không khỏi hồ nghi, giờ hắn đã sắp chết rồi, cũng không cố được quá nhiều, bèn trực tiếp truyền âm hỏi thẳng.
Doãn Thanh Ti trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn truyền âm đáp:
- Thực ra tên ta không phải Doãn Thanh Ti, ta tên Doãn Nhược Lan, Doãn Thanh Ti là đường tỷ của ta, nàng chính là nữ tử mù bẩm sinh mà ngươi quen. Chỉ là lúc này nàng đang ở Tam trọng thiên, chính đang xung kích sinh tử quan, lần này ta hạ giới là muốn làm quen ngươi, người mà nàng thường xuyên nhắc tới.
- Thì ra là thế!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, rất nhiều nghi hoặc trong lòng cũng được giải đáp, khó trách “Doãn Thanh Ti” này lại chiếu cố hắn như thế, đến giờ vẫn tận lực hỗ trợ, hóa ra nàng là đường muội của Doãn Thanh Ti.
- Lục Ly, xin lỗi, Vân Xuy Tuyết cũng có bối cảnh rất mạnh ở Tam trọng thiên, việc này... ta cũng bó tay.
Doãn Thanh Ti khẽ thở dài, sau đó vung tay lên, dẫn theo cường giả bên người bay về nơi xa, rất nhanh đã tan biến ở phương xa.
Doãn Thanh Ti đi, đi rất quả quyết, nói không quản liền không quản. Đương nhiên, lấy chiến lực của nàng muốn quản cũng không quản được, có thể chiến đấu lâu như vậy với Vân Xuy Tuyết đã khiến chúng nhân kinh hãi rớt tròng mắt rồi.
- Tiếp tục đánh!
Đợi Doãn Thanh Ti đi rồi, Vân Xuy Tuyết bá đạo vung tay lên, hắn không tự mình động thủ diệt sát Lục Ly, mà muốn tra tấn Lục Ly từng chút từng chút, từ từ dày vò đến chết ngay trước mặt mấy vạn người.
Một số người tại trường cũng hiểu, hành động lần này của Vân Xuy Tuyết không chỉ là phát tiết lửa giận trong lòng, mà còn có ý chấn nhiếp quần hùng. Có lẽ hắn muốn thay đổi cách cục Nhị trọng thiên, mục đích trận chiến hôm nay chính là để giương oai.