Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mười tên võ giả Tam Kiếp kia lần nữa động thủ, không ngừng oanh kích Lục Ly. Vừa rồi nhục thân Lục Ly đã khôi phục được một ít, nhưng giờ lại tiếp tục trọng thương, nhục thể hắn quá mạnh, muốn một lần oanh sát là điều tương đối khó, chính bởi thế mới càng thêm chịu khổ.
Lục Ly vốn có thể tự sát, nhưng hắn không làm vậy, không phải là hắn không cam tâm chết đi. Mà hắn muốn tìm cơ hội, muốn kéo theo một hai người làm đệm lưng.
Đáng tiếc người Thánh Nguyên Điện rất thông minh, mười võ giả kia không hề áp sát, cứ vậy oanh kích từ xa xa, có người còn dùng độc chỉ phong, bắn ra trăm ngàn lỗ thủng trên người Lục Ly.
- Ai...
Tần Chiến thu lại thần niệm, vốn tưởng rằng Doãn Thanh Ti ra mặt, có thể cứu được Lục Ly. Giờ xem ra chỉ là người si nói mộng, Lục Ly vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Ông!
Đúng lúc này, không gian đột nhiên cuộn lên ba động, khiến ánh mắt bọn Tần Chiến Quỳnh tiểu thư Mộc tiểu thư chợt sáng rực lên, đợi khi các nàng nhìn thấy giữa không trung xuất hiện một Vực môn liền không khỏi càng thêm hưng phấn lên, chẳng lẽ là Đại Ma Vương tới?
- Vực môn?
Vô số người tại trường như lâm đại địch, nhất là người Thánh Nguyên Điện. Đám trưởng lão Thánh Nguyên Điện đều rõ ràng, Vân Xuy Tuyết một mực không tự tay diệt sát Lục Ly, thật ra là muốn đợi xem Đại Ma Vương có đích thân tới hay không?
Giờ Vực môn xuất hiện, người Thánh Nguyên Điện tự nhiên kinh hãi, người tới đúng thời khắc then chốt thế này, nhiều khả năng là địch chứ không phải bạn.
Vù vù!
Bên trong Vực môn, từng tên võ giả lao vút ra, tất cả đều là Thiên Thần Tam Kiếp, rất nhanh trong thành rộ lên tiếng xôn xao. Bởi vì đa phần bọn họ đều nhận ra thân phận người tới, là người Chúng Sinh Cung, một trong ba mươi sáu đại thế lực.
- Người Chúng Sinh Cung tới làm gì?
Bọn Vân Xuy Tuyết Đường Đao Long Diệu Dương khẽ nhíu mày, lần này Chúng Sinh Cung đâu có phái đệ tử tới luận võ? Người tới cũng được, nhưng sao lại tới nhiều cường giả như vậy?
- Lý Tiêu Dao cũng đến!
Đợi khi một trung niên áo hoa đi ra từ trong Vực môn, rất nhiều người càng thêm kinh nghi, Lý Tiêu Dao là danh nhân ở Nhị trọng thiên. Chiến lực hắn không tính tuyệt đỉnh, nhưng bộ pháp hắn tuyệt đối là số một Nhị trọng thiên, không Thiên Thần Tam Kiếp nào đuổi kịp tốc độ của hắn.
- Ồ...
Khiến chúng nhân chấn kinh hơn chính là, sau khi Lý Tiêu Dao đi ra, Vực môn vẫn chưa đóng lại, hơn nữa Lý Tiêu Dao còn cung kính đứng ở một bên, tựa hồ đang chờ đợi nhân vật quan trọng nào đó.
Hưu!
Cuối cùng, một đạo bóng người bay ra, là một lão giả nhỏ gầy mặc áo đen, người này mái tóc trắng xoá, tinh thần lại rất quắc thước, trong mắt rực rỡ tinh mang, vừa nhìn liền biết là cường giả.
- Ồ...
Mười người ở giữa trời đã ngừng công kích, Lục Ly có thời gian để thở dốc, thần niệm hắn quét qua, trong lòng kịch chấn.
Bởi vì hắn nhận ra người sau cùng đi ra từ trong Vực môn, chính là Tu La lão nhân mà hắn đã phóng thích trong địa lao Yêu Ma Cung.
Vừa đi ra, Tu La lão nhân không nhìn chúng nhân tại trường, mà trực tiếp xuyên qua hư không, hạ xuống trong thành, đứng ngay bên cạnh Lục Ly, trên mặt lộ ra ý cười nói:
- Tiểu hữu, đã lâu không gặp.
Lục Ly lần nữa giãy dụa đứng lên, trong lòng bùng lên hi vọng, ai cũng không muốn chết, nếu có thể bắt được một tia hi vọng sống sót, hà cớ gì lại không tranh thủ?
Hắn nhếch môi, lộ răng nhuộm đỏ máu, cười khổ đáp:
- Chào tiền bối, vãn bối có thương tích trong người, thứ cho không thể hành lễ.
- Ha ha ha!
Tu La lão nhân bật cười ha hả, khoát tay nói:
- Là lão phu đến chậm, để tiểu hữu chịu khổ.
Hai người đối đáp hai câu, trong thành lần nữa sôi trào, một tên Địa Ngục Sát Thần cỏn con, không ngờ lại liên tục có cường giả đứng ra bảo vệ.
Đầu tiên là Phủ Ma không để ý sinh tử, sau đó là Doãn tiểu thư lai lịch thần bí, giờ lại tới thêm một cường giả bí ẩn, một người mà ngay cả cung chủ Chúng Sinh Cung đều phải cung kính hầu ở cạnh bên.
Vân Xuy Tuyết híp mắt lại, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, mắt nhìn về phía Lý Tiêu Dao hỏi:
- Lý cung chủ, vị này là?
Lý Tiêu Dao không chắp tay hành lễ mà lạnh lùng đáp nói:
- Vị này là lão tổ nhà ta, ngoại hiệu Tu La lão nhân!
- Tu La lão nhân... Tu La lão nhân!
Ánh mắt vô số người lộ rõ sự ngơ ngác, mãi một lúc sau mới khẽ rung lên, thần sắc chất đầy vẻ không dám tin tưởng.
Trong tộc bọn hắn đều có ghi chép về Tu La lão nhân, đây chính là nhân vật phong vân từ sáu mươi vạn năm trước, đã từng một mình đồ sát mười đại thế lực. Không ngờ lão bất tử này vẫn còn sống...
Mặc dù Thiên Thần Tam Kiếp sống mấy chục năm không tính là chuyện ghê gớm gì, nhưng tùy theo thời gian đẩy dời, đa phần cường giả đều bị chém giết tiêu diệt. Một số thì bởi vì một mực không đột phá, sẽ đi xông pha một ít tuyệt địa, hoặc là tới Tam trọng thiên, kết cục sau cùng đều là tử vong.
Ngoài ra còn có một ít lão bất tử, biết sống quá lâu cũng chẳng nghĩa lý gì, dần dần trở nên điên dại, chủ động làm ra chuyện tìm chết.
Bởi thế lão bất tử sống hai ba mươi vạn năm là điều rất hiếm gặp, loại sống trên sáu mươi vạn năm như Tu La lão nhân về cơ bản đã tuyệt tích.
Lão bất tử từng xung hùng xưng bá ở Nhị trọng thiên sáu mươi vạn năm trước, thực lực bây giờ đã đạt tới trình độ nào? Chẳng lẽ đã đột phá cảnh giới Tứ Kiếp?
Ngoài ra, hắn gọi Lục Ly là tiểu hữu? Còn nói đến chậm...? Đây rõ ràng là đến để bảo vệ Lục Ly.
Một lão bất tử sống mấy chục vạn năm, một tên thanh niên mới không đến trăm tuổi, hai người làm sao có thể quen biết? Hơn nữa thoạt nhìn quan hệ giữa Tu La lão nhân và Lục Ly còn không tệ?
Sắc mặt bọn Vân Xuy Tuyết Long Diệu Dương Đường Đao đều không giấu được vẻ khó coi, đợi một lúc Vân Xuy Tuyết mới chắp tay nói:
- Thì ra là Tu La tiền bối, không biết tiền bối giá lâm có chuyện gì?
Tu La lão nhân chắp hai tay sau lưng, như cười mà không phải cười nhìn sang Vân Xuy Tuyết nói:
- Lão phu từng thiếu nợ Lục tiểu hữu một nhân tình, hôm nay tới là để trả món nhân tình này. Vân điện chủ có thể nể mặt lão phu được không? Nếu không nể mặt, lão phu đành phải cường hành bắt ngươi nể mặt!