Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thực ra bên này còn đỡ, mấy ngàn người kéo nhau đi theo dõi chiến cuộc trên biển thì đều bị dọa cho tè cả ra quần, ngay cả một ít trưởng lão cũng sợ đến toàn thân căng cứng, thỉnh thoảng lại run lên, không dám áp sát quá gần, sợ bị dư ba liên luỵ. Bọn hắn tin tưởng chỉ cần trúng một kích tùy ý nào đó của hai người, bản thân nhất định sẽ thịt nát xương tan.
Vốn rất nhiều người muốn tới gần quan sát, nhưng đến nơi tất cả lại đều giật lui, chỉ dám đứng cách xa mấy ngàn dặm nhìn xem. Dù đã cách mấy ngàn dặm, nhưng đôi khi dư ba công kích lan tới, bọn hắn đều phải cấp tốc thối lui, bằng không rất có thể sẽ bị thương.
Oanh!
Một đạo lưu quang đột nhiên đánh lên hòn đảo gần đó, hòn đảo kia chỉ là đảo nhỏ, vốn có một ít người cư trú, lúc này sớm đã rời đi. Sau khi đạo lưu quang kia đánh xuống, đảo nhỏ đột nhiên nổ tung, nước biển cuộn trào, nhấc lên sóng cả vạn trượng. Đợi nước biển rút đi, đảo nhỏ đã tan biến không thấy, trực tiếp bị xóa sổ.
Rầm rầm!
Dư ba từ vụ nổ không ngừng nện xuống đáy biển, dẫn lên sóng cả cuộn trào, như biển gầm khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng. Dưới biển vốn có một ít Độn Thú, lúc này hoặc là bị đánh chết, hoặc là chạy trốn, đến cả một con cá đều không thấy đâu.
Hai người có vẻ đánh ngang tay, khai chiến suốt nửa canh giờ, hai người vẫn không phân ra thắng bại, chỉ là chiến đấu càng lúc càng thêm kịch liệt.
Lại qua nửa canh giờ, một thân ảnh đột nhiên từ trên trời rơi rụng xuống, nện ầm ầm vào trong nước biển. Thần niệm chúng nhân quét tới, sau khi thấy là Vân Xuy Tuyết, lập tức rộ lên từng hồi tiếng xôn xao.
Ầm!
Vân Xuy Tuyết vọt lên từ dưới đáy biển, khóe miệng nhuốm đầy máu tươi, nhìn Tu La lão nhân đứng ngạo nghễ giữa trời, cười khổ nói:
- Tu La lão nhân, không hổ là cường giả mấy chục vạn năm trước, tại hạ cam bái hạ phong.
- Phục là được!
Tu La lão nhân mặt không biểu tình, vẫn hờ hững như thể kịch đấu chưa từng diễn ra, hắn thản nhiên nói:
- Lão phu không có thù với Thánh Nguyên Điện các ngươi, chuyện hôm nay đến đây là ngừng, ta mang người đi, các ngươi cũng rút.
Chúng nhân vây xem quanh bốn phía như trút được gánh nặng, nếu cục diện hôm nay có thể kết thúc ở đây thì cũng tính là không sai, không đến nỗi khiến Nhị trọng thiên quá mức động đãng. Tu La lão nhân áp chế được Vân Xuy Tuyết khiến rất nhiều thế lực yên tâm, bằng không vạn nhất Vân Xuy Tuyết nương theo uy thế hôm nay, thật không chừng có thể thay đổi cách cục Nhị trọng thiên.
- Ha ha!
Vân Xuy Tuyết lại khẽ cười nhạt, lau đi vết máu nơi khóe miệng, bình tĩnh nói:
- Mặc dù ta thua, nhưng ngươi không mang người đi được!
Hoa!
Bốn phía lập tức rộ lên tiếng xôn xao, Vân Xuy Tuyết đã bại rồi, tại trường còn ai có thể áp chế Tu La lão nhân? Không mang người đi được là có ý gì? Chẳng lẽ Vân Xuy Tuyết định dồn toàn lực của sáu đại thế lực, liều chết khai chiến với Chúng Sinh Cung để giữ lại Lục Ly?
- Hả?
Trên mặt Tu La chớp qua một tia kinh ngạc, nhíu mày hỏi:
- Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn nào khác? Nếu không phục thì cứ dùng ra, lão phu tiếp là được.
- Ta sợ ngươi tiếp không được!
Giới chỉ trong tay Vân Xuy Tuyết sáng lên, nơi tay hắn xuất hiện một chiếc lệnh bài màu đen khắc hình Phượng Hoàng, hắn vung lên cao cao, miệng quát nói:
- Tu La tiền bối, ngươi kiến thức rộng rãi, hẳn là nhận ra chiếc lệnh bài này? Ngươi nói xem, ngươi có thể tiếp được không?
…
Lệnh bài Phượng Hoàng màu đen rất đẹp, Phượng Hoàng đen điêu khắc trên đó sống động như thật, ngoài ra còn dày đặc Thần Văn, tuy đây chỉ là một tấm lệnh bài, nhưng cảm giác lại giống như một món bí bảo.
Tu La lão nhân nhìn lướt qua lệnh bài, sắc mặt mặc dù không có biến hóa quá lớn, tròng mắt lại rõ ràng co rụt lại, hắn nhịn không được kinh hô:
- Hắc Phượng Lệnh!
Vân Xuy Tuyết khẽ gật đầu nói:
- Tu La tiền bối quả nhiên kiến thức rộng rãi, không sai, đây chính là Hắc Phong Lệnh, Tu La tiền bối đã nhận ra lệnh bài này, hẳn cũng biết lệnh bài này đại biểu cho cái gì? Nếu ta bóp nát lệnh bài, chắc Tu La tiền bối biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
Mặc dù giọng Vân Xuy Tuyết không lớn, nhưng thực lực người vây xem xung quanh tương đối cao, về cơ bản đều nghe được. Tất cả mọi người chưa nghe nói qua về lệnh bài này, nhưng theo lời Vân Xuy Tuyết, lệnh bài này hẳn phải cực kỳ quý giá, chắc là đại biểu cho một loại lực lượng cường đại nào đó.
Một loại lực lượng siêu quá Vân Xuy Tuyết và Tu La lão nhân!
- Không thế nào!
Tu La lão nhân cũng rất bá khí đáp lời:
- Ngươi bóp nát đi, lão phu thiếu nợ Lục tiểu hữu một mạng, cái mạng này trả lại cho hắn là được, một mạng của lão phu đổi lấy một tấm Hắc Phượng Lệnh, đáng lắm chứ!
- Ách...
Vân Xuy Tuyết hơi ngớ, chúng nhân xung quanh cũng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ vì Lục Ly, Tu La lão nhân lại nguyện ý lấy mạng ra đổi, từ điểm này có thể thấy, lực lượng mà tấm lệnh bài đại diện quả thật rất cường đại.
- Tu La tiền bối!
Vân Xuy Tuyết quát lạnh, ngữ khí nghiêm túc dị thường:
- Lần này ta nhất định phải giết chết Địa Ngục Sát Thần, dù phải dùng hết toàn bộ lực lượng đều không tiếc, bởi thế ngươi đừng hoài nghi quyết tâm của ta. Ngươi phải nghĩ cho Chúng Sinh Cung, một khi ngươi chết, ngươi nghĩ Chúng Sinh Cung còn có thể tồn tại được ư? Vì một tên Địa Ngục Sát Thần, ngươi không tiếc đánh cược tính mạng toàn tộc?
Lần đầu tiên sắc mặt Tu La lão nhân hơi biến, Vân Xuy Tuyết đánh trúng điểm yếu của hắn. Nếu hắn chỉ là một tên tán tu, cái mạng này vốn là do Lục Ly cứu, giờ trả lại Lục Ly là xong, nhưng sau lưng hắn còn có gia tộc, còn có vô số hậu nhân.
Nếu hắn chết, Vân Xuy Tuyết vì hắn mà dùng tới Hắc Phượng Lệnh, việc này e rằng không thiện được. Đến lúc đó Chúng Sinh Cung tất bị hủy diệt, lấy chiến lực Vân Xuy Tuyết, bằng sức một mình liền có thể san bằng toàn bộ Chúng Sinh Cung.
Tu La lão nhân trầm mặc suốt nguyên nửa nén hương, mãi lúc sau mới mở miệng:
- Vân điện chủ, lão phu thiếu nợ Lục tiểu hữu một mạng, nếu ngươi có thể tha mạng cho hắn, điều kiện gì cứ nói, nếu có thể thỏa mãn, lão phu tuyệt không chối từ.