Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hả...
Xung quanh lần nữa vang lên từng hồi tiếng nghị luận xôn xao, Tu La lão nhân chiến lực như thế, địa vị như thế, lại vì một tên hậu bối mà cam nguyện gánh chịu bất cứ điều kiện nào?
Thiếu nợ Lục tiểu hữu một mạng?
Chẳng lẽ Địa Ngục Sát Thần đã từng đã cứu mạng Tu La lão nhân? Nhưng chiến lực Địa Ngục Sát Thần so với Tu La lão nhân thì chênh lệch như trời với đất, sao hắn có thể cứu mạng Tu La lão nhân được?
- Không có điều kiện!
Vân Xuy Tuyết cố chấp đáp nói:
- Tu La tiền bối, con trai ta chết rồi, con trai duy nhất của ta chết rồi, tôn nghiêm và hi vọng của Thánh Nguyên Điện chúng ta bị chà đạp, Địa Ngục Sát Thần tất phải chết, điểm này không có gì để thương lượng. Nếu ngươi nhất định muốn ngăn cản, ta đành phải dùng Hắc Phượng Lệnh đánh chết ngươi, sau đó ta thề tất diệt Chúng Sinh Cung!
- Ngươi dám uy hiếp lão phu?
Sát khí cuộn trào trên thân Tu La lão nhân, năm đó vị lão nhân này từng đồ sát mười đại thế lực, trăm vạn võ giả, sát khí trên người khủng bố cỡ nào? Không gian bốn phía như bị đông kết, vô số người hít thở không thông.
- Không phải uy hiếp!
Vân Xuy Tuyết lạnh giọng đáp, trong tay lấp lánh thần lực, lúc nào cũng có thể bóp nát Hắc Phượng Lệnh, hắn quát khẽ nói:
- Đây là khuyến cáo, Tu La tiền bối, ta cũng bị bức đành chịu, việc này qua đi, ta tự nhiên sẽ tới Chúng Sinh Cung bồi tội.
- Thôi!
Trên mặt Tu La lão nhân chớp qua một tia áy náy, thở dài đành chịu, sau đó tung mình đằng không bay lên, lao về phía Hỗn Độn Thành. Vân Xuy Tuyết cũng chậm rãi bay theo, hắn sợ Tu La lão nhân đột nhiên cường hành mang đi Lục Ly.
Người vây xem xung quanh cũng lập tức lao tới Hỗn Độn Thành, kịch vui hôm nay đã khiến bọn họ tâm kinh động phách, bọn họ tự nhiên rất muốn nhìn thấy kết cục, nhìn xem Lục Ly sẽ vẫn lạc thế nào.
Hoa!
Trong thành còn sót lại không ít người, chủ yếu là võ giả các tiểu gia tộc không dám đi qua quan chiến, sợ bị liên luỵ. Lúc này thấy Tu La lão nhân bay về, tưởng là Tu La lão nhân thắng, lập tức nhịn không được rộ lên tiếng nghị luận.
- Tu La lão nhân trở về? Nhìn thần sắc hắn bình tĩnh như thế, chẳng lẽ là hắn thắng? Xem ra Địa Ngục Sát Thần được cứu rồi.
- Chưa chắc, ta thấy trong mắt Tu La lão nhân có vẻ đành chịu, hẳn là Vân điện chủ thắng. Trời ạ, Vân điện chủ mạnh đến cỡ nào, lão cường giả tu luyện mấy chục vạn năm đều không thể áp chế được hắn?
- Nếu là Vân điện chủ thắng, vậy Địa Ngục Sát Thần liền đi đứt, sau cùng sợ là khó mà thoát khỏi cái chết!
- Thôi đừng nói nữa, bọn họ tới rồi. Ồ, Vân điện chủ cũng quay về, khóe miệng hình như có vết máu? Là Tu La lão nhân thắng?!
Thần niệm chúng nhân khóa chặt Tu La lão nhân và Vân Xuy Tuyết đang bay theo phía sau, đợi khi bọn hắn nhìn thấy khóe miệng Vân Xuy Tuyết có vết máu, lập tức đều nhận định Tu La lão nhân thắng.
Lý Tiêu Dao và đám cường giả Chúng Sinh Cung đều lộ hỉ sắc, rốt cuộc hôm nay phe bọn hắn chỉ là một tông, bên kia lại có sáu đại thế lực. Nếu Tu La lão nhân bại, sự tình sẽ rất rắc rối.
Sắc mặt người sáu đại thế lực lại khá là khó coi, bọn hắn đều thấy được vết máu nơi khóe miệng Vân Xuy Tuyết. Chỉ là khi ánh mắt bọn hắn và Vân Xuy Tuyết chạm nhau, mắt ai nấy lập tức sáng rực lên.
Bởi vì bọn hắn thấy được ý cười ngạo nghễ trong mắt Vân Xuy Tuyết, nếu là kẻ chiến bại, tuyệt đối không thể có ánh mắt như vậy được.
- Lục tiểu hữu!
Tu La lão nhân bay tới trên không thành trì, vẻ áy náy trên mặt càng sâu, chủ động chắp tay nói:
- Lão phu có lỗi với ngươi, chuyện của ngươi lão phu đành bất lực.
Thực ra lúc Tu La lão nhân bay tới, Lục Ly liếc nhìn một cái liền nhận ra rất nhiều vấn đề, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắng chát.
Hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, trong lòng mới vừa bùng lên dục vọng cầu sinh, giờ lại bị hắt cho một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh toát.
Chẳng qua Lục Ly phản ứng rất nhanh, hắn nhếch môi cười nói:
- Tiền bối không cần tự trách, tại hạ đã cảm kích vô cùng, vãn bối bái tạ tiền bối.
Tuy trên người Lục Ly đầy tổn thương, xương sườn cũng gãy mất nhiều nơi, lúc này lại vẫn cố nén đau đớn khom người hành lễ. Con người hắn ân oán rõ ràng, Tu La lão nhân vì hắn mà không tiếc trở mặt với Vân Xuy Tuyết, đây là đại ân.
- Ngươi còn tâm nguyện nào chưa thành?
Tu La lão nhân lại không rời đi, hắn như chợt nhớ ra điều gì, quét mắt nhìn về phía điện chủ Hắc Viêm Điện, nhướng mày hỏi:
- Lão phu nhớ được, khi trước ngươi nói muốn nhờ ta chém giết điện chủ Hắc Viêm Điện?
Bá bá bá!
Điện chủ Hắc Viêm Điện và chúng cường giả tại trường lập tức biến sắc, ai nấy đều như lâm đại địch, tức tốc lấy ra binh khí bí bảo. Tu La lão nhân là Thiên Thần Tứ Kiếp, nếu hắn thật muốn động thủ, đoán chừng chỉ cần một chiêu liền có thể diệt sát điện chủ Hắc Viêm Điện.
- Không cần!
Lục Ly đáp lại rất nhanh, trước đó muốn nhờ Tu La lão nhân diệt sát điện chủ Hắc Viêm Điện là vì hắn chỉ có một kẻ địch là Hắc Viêm Điện. Nhưng giờ hắn đắc tội nhiều đại thế lực vậy rồi, diệt sát điện chủ Hắc Viêm Điện đã không mấy ý nghĩa.
Hắn nghĩ nghĩ liền lần nữa khom lưng, sau đó trầm giọng nói:
- Tiền bối, ta đến từ nơi tên là Thần Giới, là một giới diện ở Nhất trọng thiên. Nơi đó có tộc nhân và bằng hữu của ta, nếu không phiền, còn mong tiền bối giúp ta chiếu cố bọn hắn.
- Thần Giới?
Tu La lão nhân khẽ gật đầu, sau đó đảo mắt quét nhìn toàn trường một lượt, nói:
- Họa không liên lụy người nhà, đây là đạo nghĩa và quy tắc mà bất cứ ai ở Nhị trọng thiên cũng phải tuân thủ. Hôm nay lão phu phóng lời ở đây, nếu ai dám tới Thần Giới làm loạn, lão phu nhất định tru diệt toàn tộc!
- Lần nữa bái tạ tiền bối!
Lục Ly lần nữa khom lưng bái tạ, trong lòng nhẹ nhàng đi nhiều, có câu nói này của Tu La lão nhân, hắn có thể yên tâm mà đi.
Tu La lão nhân đi!
Cũng như Doãn Thanh Ti, sau khi biết không cách nào cứu được Lục Ly liền dứt khoát rời đi. Không một tia lưu luyến, hoặc có thể là bởi không muốn tận mắt nhìn thấy Lục Ly chết đi, như thế sẽ khiến bọn hắn càng thêm đau lòng.