Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trần trưởng lão cảm khái sâu nhất, hắn tận mắt chứng kiến Lục Ly từng bước trưởng thành, hắn sớm đã đoán trước tiền đồ Lục Ly sẽ rất rộng lớn, bởi thế trước nay hắn luôn giao hảo. Chẳng qua hắn cũng không ngờ sẽ có ngày Lục Ly trở thành chủ nhân Thiên Vân Sơn, tựa như hắn không ngờ được Thiên Vân Tiên Tử lại là Đại Ma Vương, à, còn cả Y tiểu thư nữa.
Đây cũng là điểm Trần trưởng lão tự hào nhất, người bình thường há có tư cách trò chuyện nhiều lần với Đại Ma Vương, há có tư cách hầu hạ Đại Ma Vương nhiều năm như vậy?
Trần trưởng lão là bạn cũ, Lục Ly cũng không khách khí với hắn, phất tay để Trần trưởng lão đi bố trí. Trên đỉnh Thiên Vân Sơn vốn có rất nhiều thành bảo, giờ đây lại lần nữa thêm thành bảo, đoán chừng trên vạn người ở lại đều không phải việc khó.
Đương nhiên, Lục Ly không định để tất cả mọi người đều ở lại trên đỉnh Thiên Vân Sơn, trừ con em tộc nhân hạch tâm ra, số còn lại đều ở rìa ngoài, muốn ở lại trên đỉnh Thiên Vân Sơn, hết thảy phải tuân theo quy củ Đại Ma Vương định ra trước kia.
Thiên Vân sơn có lệnh bài phân chia đẳng cấp rõ ràng, muốn có được thân phận càng cao, cư trú ở nơi càng tốt, vậy liền cần xông Trấn Yêu Tháp. Lục Ly định tiếp tục truyền thống này, đây chính là phương pháp cực tốt để bồi dưỡng cường giả.
Ngoài ra Lục Ly sau một phen thương nghị với Lục Chính Dương Lục Nhân Hoàng, định ra quy củ, từ nay tộc pháp Lục gia sẽ càng sâm nghiêm. Nếu có người đánh lấy cờ hiệu Lục gia làm mưa làm gió, tất sẽ bị nghiêm trị.
Thiên Vân Sơn vốn có không ít người, bây giờ Lục gia tới nhiều người như vậy, nếu một ít thiếu gia ăn chơi ngày ngày làm mưa làm gió, sớm muộn sẽ chọc giận những bộ hạ cũ, khiến chúng nhân ly tâm ly đức, điều này sẽ ảnh hưởng không tốt tới quá trình phát triển ngày sau của Lục gia.
Không ngừng có người truyền tống tới, vừa đến nơi, ai cũng cảm thấy như đến tiên cảnh, không khí nơi đây quá dễ chịu, cảm giác chỉ cần hít mấy hơi liền có thể trực tiếp vũ hóa phi thăng.
Sau mấy ngày an trí, toàn bộ người Lục gia đã được thu xếp ổn thỏa. Lục Ly đi Thiên Ma Thành một chuyến, bái kiến Phủ Ma thỉnh tội. Cái chết của bốn người Hạ lão khiến Lục Ly không khỏi áy náy, cũng may Phủ Ma bù đắp thỏa đáng, trong lòng hắn mới dễ chịu phần nào.
Hắn cũng đi cầu kiến Đại Ma Vương, chỉ là Đại Ma Vương đang bế quan không gặp được, Lục Ly đành về lại Thiên Vân Sơn. Hắn ngây ngốc ở Thiên Vân Sơn hai ngày, sau đó rời Thiên Ma Đảo đi ra bên ngoài.
Hiện tại đã khác trước, Lục Ly có thể tùy ý ra đảo, không cần lo lắng có người ám sát. Đại Ma Vương lập xuống quy củ, ngàn tuổi trở lên không thể tấn công, ngàn tuổi trở xuống gần như không ai đạt tới Tam Kiếp đỉnh phong, bởi thế Lục Ly căn bản không cần phải sợ có người ra tay với mình.
Quan trọng nhất là uy danh Đại Ma Vương ở Nhị trọng thiên đạt đến đỉnh điểm, gần như là chúa tể Nhị trọng thiên. Chuyện lần trước ở Hỗn Độn Đảo xảy ra lâu vậy rồi, Tam trọng thiên lại vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, Phượng Hậu bị đánh mặt như thế mà cũng không phái người hạ giới trả thù, càng đừng nói đích thân giá lâm.
Cảnh này khiến người Nhị trọng thiên kinh nghi không thôi, đồng thời cũng càng thêm e sợ Đại Ma Vương. Chẳng lẽ Đại Ma Vương có chỗ dựa vô cùng cường đại ở Tam trọng thiên? Chỗ dựa kia ra mặt, nhờ đó mới khiến Phượng Hậu thu cờ ngưng trống?
Trừ khả năng ấy ra, bọn hắn nghĩ không ra nguyên nhân khác để giải thích chuyện Phượng Hậu không trả đũa.
Càng là đại nhân vật càng xem trọng mặt mũi, nếu là thủ lĩnh đại thế lực Nhị trọng thiên ngưng tụ phân thần đi xuống Nhất trọng thiên, lại bị một tiểu nhân vật đánh cho tan tác. Thử hỏi liệu thủ lĩnh Nhị trọng thiên kia có chịu bỏ qua? Song nếu có một đại nhân vật càng mạnh ở Nhị trọng thiên lên tiếng, vậy cục tức có nghẹn đến mấy cũng phải nuốt vào bụng.
Bởi thế ở Nhị trọng thiên, Lục Ly có thể nói đã tuyệt đối an toàn, dù hắn có đứng ở trước cửa chính Hắc Viêm Điện hay Thánh Nguyên Điện thì cũng không ai dám giết hắn. Trừ phi Đại Ma Vương chết, bằng không ai cũng không dám động tới.
Chính bởi vì điểm này, Lục Ly mới dám một mình bay ra Thiên Ma Đảo, đi tới trên biển, hắn cần tìm một ít Độn Thú cường đại. Một là kiểm tra độ mạnh yếu của Hư Không Trùng sau khi tiến hóa, cũng như xác định thực lực Cổ Vương, hai là để cho Hư Không Trùng phân tách thêm một ít.
Hư Không Trùng màu ám kim đã rất lợi hại, lần này sau khi thêm một lần tiến hóa, biến thành màu xám đen, không biết sẽ cường đại tới đâu? Lục Ly rất mong chờ. Nếu có thể phân tách ra mấy ngàn vạn con, vậy dù gặp phải nguyên một đám võ giả Tam Kiếp, hắn cũng có thể nhẹ nhàng diệt sát.
- Quá yếu quá yếu!
Trên phiến biển lớn mênh mang, một đạo bóng người bay vụt đi, trên mặt hiện đầy vẻ thất vọng.
Hắn bay qua nơi đâu, nước biển nơi đó đột nhiên chuyển màu đỏ sậm, mùi máu tươi nồng đậm tràn ra. Bởi vì có mùi máu tươi, rất nhanh liền hấp dẫn vô số Độn Thú xung quanh, những Độn Thú kia tụ lại, chẳng mấy chốc đã lao vào cắn giết lẫn nhau.
- Độn Thú tứ tinh cũng bị Hư Không Trùng màu xám đen miểu sát, giờ phải đi tìm Độn Thú ngũ tinh!
Lục Ly thì thào tự nhủ, trong lòng không khỏi cảm thán. Độn Thú ngũ tinh vô cùng ít thấy, hắn đã tìm kiếm trên biển mấy ngày, lại chỉ tìm ra được vài con Độn Thú tứ tinh.
- Tiếp tục tìm thôi!
Sau một hồi suy nghĩ, Lục Ly tiếp tục phi hành nhắm về hướng đông, hải vực nơi đó càng sâu, khả năng sẽ có Độn Thú ngũ tinh.
Độn Thú tam tinh tương đương võ giả Nhị Kiếp, Độn Thú tứ tinh miễn cưỡng sánh ngang Thiên Thần Tam Kiếp, Độn Thú ngũ tinh lại có thể sánh ngang, thậm chí vượt trên cường giả Tam Kiếp hậu kỳ. Người bình thường ai lại rảnh đến mức không đâu đi tìm Độn Thú ngũ tinh? Dù là võ giả Tam Kiếp gặp phải Độn Thú ngũ tinh cũng sẽ bỏ trốn mất dạng. Bởi vì nhục thân Độn Thú quá mạnh, khả năng phòng ngự cực kỳ biến thái, khai chiến với Độn Thú không khác gì tự tìm khổ ăn.