Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đại Ma Vương phất tay nói, một chiếc ghế đột ngột xuất hiện, nàng quay sang nói với Phủ Ma: “Ngươi đi xuống trước, ta có một số chuyện muốn dặn dò Lục Ly.
Phủ Ma lui xuống, Đại Ma Vương lại không lên tiếng, mà lấy ra một chiếc ngọc giản đưa cho Lục Ly, nói:
- Ngươi xem trước, đây là địa đồ Tam trọng thiên, tuy không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng đại thể không sai được.
Lục Ly vội vàng mở ra ngọc giản, một đạo bạch quang chớp lên, trong đầu hắn hiện ra một bức tranh mênh mông, hắn tử tế tra xét một phen, phát hiện là một bản địa đồ cực lớn.
- Sáu đại hải vực, chín mảnh đại lục!
Quan sát kỹ càng hơn một nén hương, Lục Ly mới thu hồi ngọc giản, trong mắt khôi phục vẻ tỉnh táo, thoáng có chút hiếu kỳ hỏi:
- Đại nhân, Tam trọng thiên rốt cục lớn đến đâu?
Đại Ma Vương chuyển động phật châu trong tay, ngẩng đầu trầm ngâm chốc lát mới nói:
- Cũng không quá lớn, ừ, nói thế này đi, đại lục nhỏ nhất ở Tam trọng thiên cũng lớn khoảng gấp mười Nhị trọng thiên!
- Cái gì?
Mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị, Lục Ly lại vẫn bị dọa sợ, Tam trọng thiên có chín mảnh đại lục, đại lục lớn nhất rộng chừng gấp mười đại lục nhỏ nhất.
Cũng tức là, đại lục lớn nhất phải rộng gấp trăm lần Nhị trọng thiên? Đấy là chưa nói trong sáu đại hải vực có ba nơi hải vực rộng tương đương với đại lục lớn nhất...
Chín đại lục sáu hải vực, đại lục nhỏ nhất cũng lớn gấp mười Nhị trọng thiên, như thế toàn bộ Tam trọng thiên sẽ lớn đến đâu? Lục Ly thực sự không dám tưởng tượng.
Nghịch Long Cốc Lục Ly tìm được, Đoạn Kiếm Sơn cũng tìm được, Nghịch Long Cốc ở giữa một mảnh đại lục tên là Phi Hỏa, Đoạn Kiếm Sơn thì ở mặt nam Lẫm Đông đại lục.
Tam trọng thiên quá lớn, Lục Ly quan sát một lúc, trừ Nghịch Long Cốc và Đoạn Kiếm Sơn thì hắn không quan tâm tới nơi nào khác nữa, lát sau hắn mới hỏi vấn đề then chốt nhất:
- Đại nhân, lúc chúng ta truyền tống tới Tam trọng thiên, sẽ xuất hiện ở đâu?
Đại Ma Vương nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là ở Tử Dương đại lục, cũng chính là phiến đại lục nhỏ nhất.
- Ách?
Trên trán Lục Ly hiện đầy gân xanh, Tử Dương đại lục ở mặt nam, Phi Hỏa đại lục nơi chứa Nghịch Long Cốc lại nằm ở trung tâm Tam trọng thiên. Cách nguyên một phiến đại lục và một mảnh hải vực, thế thì phải đi tới khi nào? Đừng nói phải đi mấy ngàn năm đấy nhé?
- Đại nhân!
Lục Ly hỏi:
- Ta phải làm sao mới tới được Tam trọng thiên? Có thể mở ra Vực môn không? Nếu ngồi truyền tống trận, e là phải truyền tống mấy chục mấy trăm năm mất.
- Có thể mở ra Vực môn!
Đại Ma Vương gật đầu nói:
- Chỉ là không gian bên ngoài Tam trọng thiên rất không ổn định, muốn truyền tống ở khoảng cách cực xa, nhất định phải là tế đàn siêu lớn. Có thể kiến tạo tế đàn siêu lớn đều là đại thế lực, ngươi cần nhờ những đại thế lực kia hỗ trợ.
Ông!
Đại Ma Vương lấy ra một hạt châu nhỏ màu vàng nhạt, đưa cho Lục Ly nói:
- Ngươi đi Nghịch Long Cốc, đưa hạt châu này cho người nhà bọn hắn, bọn hắn sẽ giao tông Cổ Quyển kia cho ngươi, sau đó ngươi trở về Tử Dương đại lục, về lại Nhị trọng thiên. Được rồi, ngươi đi xuống đi, Tu La lão nhân đã đi Tam trọng thiên, hắn kiến tạo sẵn tế đàn ở Chúng Sinh Cung, ngươi đi Chúng Sinh Cung nói một tiếng với Lý Tiêu Dao là có thể mượn tế đàn truyền tống để đi Tam trọng thiên.
Đại Ma Vương phất tay, nhắm mắt lại, Lục Ly lại không lập tức lui ra mà vuốt vuốt cánh mũi hỏi:
- Đại nhân, không có gì muốn chỉ điểm thêm nữa ư? Đối với Tam trọng thiên, hai mắt ta đen thui, cái gì cũng không hiểu. Ta chết không sao cả, chỉ sợ làm lỡ đại sự của đại nhân.
- Có gì hay để chỉ điểm đâu?
Đại Ma Vương không mở mắt, phất phất tay nói:
- Tam trọng thiên cũng tương tự như Nhị trọng thiên, chỉ là địa bàn càng lớn, cường giả càng nhiều, bảo vật kỳ ngộ cũng nhiều, đương nhiên cũng càng nguy hiểm. Nói nhiều mấy đều là vô ích, hết thảy đều là vận mệnh của các ngươi, nếu số mệnh các ngươi không tốt, nói không chừng vừa tới Tam trọng thiên liền chết, ta có dặn dò nhiều hơn nữa cũng là vô ích. Đi thôi, chúc ngươi may mắn, sớm ngày trở về.
Lục Ly triệt để nghẹn họng, hắn cảm giác như Đại Ma Vương đang gài mình, tuỳ ý tìm một cái cớ để ném hắn đi Tam trọng thiên, để hắn đi chịu chết. Đại Ma Vương ngứa mắt với hắn vậy ư? Dù không căn dặn điều gì, chí ít cũng phải cho hắn chút bảo vật phòng thân chứ?
Đại Ma Vương không nói gì thêm, Lục Ly cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải chắp tay đi xuống.
Sau khi Lục Ly rời đi, Phủ Ma đi mà quay lại, tới bên ngoài đình, khom lưng nói:
- Đại nhân...
Tuy Phủ Ma không nói gì, nhưng trên mặt không giấu được vẻ lo lắng, Đại Ma Vương lại không mở mắt mà chỉ khoát tay nói:
- Ta biết ngươi lo lắng điều gì, nhưng ngọc bất trác bất thành khí, Tam trọng thiên mới là trung tâm thế giới, bọn Lục Ly mà không đi Tam trọng thiên thì vĩnh viễn không cách nào trở thành cường giả đỉnh cấp nhất ở thế giới này.
- Ngươi cũng đừng trách ta không chỉ điểm bọn hắn, hay là cho bọn hắn bảo vật. Ở Tam trọng thiên sự có quá nhiều biến số, chỉ điểm cũng là vô dụng, không bằng cứ để chính bọn hắn đi xông. Về phần bảo vật, hắn đã có một mảnh vỡ Thánh Binh, lại đưa thêm bảo vật, ngươi nghĩ hắn có thể sống được bao lâu ở Tam trọng thiên? Thất phu vô tội, hoài bích có tội, câu nói này ngươi chưa nghe qua?
- Đại nhân nói phải!
Phủ Ma khẽ gật đầu, không nói gì thêm, nếu đã quyết định để Cam Lâm đi theo Lục Ly tới Tam trọng thiên, vậy liền đừng nghĩ nhiều làm gì, sinh tử thế nào, phải xem vận mệnh ba người bọn hắn.
- Ai...
Phủ Ma lui xuống, Đại Ma Vương mở mắt, thở dài một hơi thật sâu, lẩm nhẩm nói:
- Lục Ly, ngươi đừng trách ta để ngươi cuốn vào, ngươi là Thất Kiếp Thiên Sát, số mệnh ngươi đã chú định, hoặc là lên thẳng mây xanh, hoặc là vĩnh thế trầm luân. Dù ngươi một mực ở lại Nhị trọng thiên, sáu Thiên Sát còn lại cũng sẽ tìm đến, chỉ một Thiên Sát trong Thất Kiếp Thiên Sát có thể sống sót, đây chính là vận mệnh của các ngươi!
Sa sa sa!