Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lát sau, Đại Ma Vương lần nữa mở mắt ra, Lục Ly bất ngờ đi mà quay lại, hơn nữa thần tình có chút nhăn nhó. Ánh mắt Đại Ma Vương chớp qua một tia phiền chán, khua tay nói:
- Ta nói rồi, không có gì hay để nhắn nhủ cả, cứ đi Tam trọng thiên rồi ngươi sẽ biết.
- Không phải việc này!
Lục Ly khom mình hành lễ, vẻ lúng túng trên mặt càng đậm, miệng môi mấp máy mấy lần, cuối cùng mới lấy hết dũng khí nói:
- Đại nhân, ta cày cấy nhiều năm nhưng vẫn không có hậu đại, chẳng phải đại nhân có thể giúp ta chỉ điểm một phen?
- Cày cấy cái gì? Hậu đại?
Mới đầu Đại Ma Vương còn thoáng mơ hồ, sau đó nét mặt bỗng chốc trầm xuống, ánh mắt chuyển lạnh nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Hỗn trướng, ngươi không thể để thê tử thụ thai, lại tìm đến hỏi ta? Ta đâu phải nam tử, ngươi tuỳ tiện tìm nam nhân nào đó đi giúp là được.
- ...
Lục Ly tròn mắt, Đại Ma Vương đùa thế không vui chút nào. Hắn không thể để thê tử mang thai, tìm nam nhân khác hỗ trợ? Vậy đứa con sinh ra còn là con hắn nữa ư? Hắn đâu có muốn đội nón xanh.
- Đại nhân ngài lợi hại như vậy, không gì không làm được!
Lục Ly vuốt đuôi nịnh bợ, cười bồi nói:
- Đại nhân có đỉnh cấp linh dược gì đó không, giúp ta lưu lại đứa con, như thế mấy thê tử của ta cũng sẽ yên tâm phần nào. Dù ta xảy ra chuyện, Lục gia cũng có người nối dõi.
Việc này Lục Ly thực sự hết cách, đành phải mặt dày mày dạn đi nhờ Đại Ma Vương. Nếu có thể lưu lại máu mủ, đoán chừng mấy người Khương Khinh Linh Bạch Thu Tuyết sẽ vui vẻ hơn nhiều, cũng không đến nỗi vì hắn không ở đây mà cả ngày suy nghĩ lung tung.
- Việc này ta cũng bó tay hết cách!
Đại Ma Vương chăm chú suy nghĩ một lúc, sau đó khoát tay nói:
- Đây là vấn đề thể chất của ngươi, ừ, tới Tam trọng thiên ngươi có thể nghe ngóng một phen, nói không chừng có thể có cách giải quyết.
- Được rồi!
Lục Ly đành chịu chắp tay lui xuống. Trên mặt Đại Ma Vương chớp qua một tia phẫn nộ, ngực lên xuống phập phồng, phải nửa ngày sau mới phun ra một câu:
- Thằng ranh con, việc thế này mà cũng đến hỏi ta? Thật tưởng ta không gì không thể chắc? Chẳng qua, hắn không thể khiến nữ tử thụ thai, chắc là vì Thất Kiếp Thiên Sát chi thể. Thể chất nghịch thiên cỡ này, nữ tử quả thực khó mà chịu đựng, khó sinh hậu đại cũng là điều bình thường...
Từ Thiên Ma Thành trở về, Lục Ly không tu luyện mà cả ngày bồi cùng mấy người Thu Tuyết Bàn Nhược Trì Hi Nhi, còn tranh thủ thời gian truyền tống tới Thần Giới một chuyến, dặn dò Bàn Vũ Thấm Lăng Thanh Diễn chút chuyện.
Một tháng sau, Lục Ly xuất phát, dẫn theo Cam Lâm và Tần Chiến, Phủ Ma đích thân mở ra Vực môn đưa ba người tới Chúng Sinh Cung.
- Ha ha!
Lý Tiêu Dao đích thân đi ra nghênh đón đám người Lục Ly, khi biết ý đến của Lục Ly, Lý Tiêu Dao cười nói:
- Trước khi đi Tam trọng thiên lão tổ tông từng nói qua, Lục Ly ngươi nhất định cũng sẽ đi Tam trọng thiên, lại không ngờ nhanh thế này. Tần công tử và Cam công tử cũng đi? Vừa vặn ba người có thể chiếu ứng lẫn nhau. Lục Ly, lão tổ tông nói qua, tới Tam trọng thiên các ngươi có thể đi tìm hắn, hắn đi sớm mấy năm, hẳn là đã đặt vững chân ở Tử Dương đại lục.
- Được!
Lục Ly đang lo không biết tìm ai mở ra Vực môn truyền tống đi Phi Hỏa đại lục, Tu La lão nhân là cảnh giới Tứ Kiếp, đi Tam trọng thiên hẳn rất nhanh có thể đứng vững chân, đến lúc đó nhờ Tu La lão nhân hỗ trợ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Mấy người Lục Ly nghỉ lại ở Chúng Sinh Cung, Lý Tiêu Dao cần bố trí một phen, tế đàn truyền tống đi Tam trọng thiên sớm đã được tu kiến sẵn, nhưng mỗi lần mở ra cần tiêu tốn lượng lượng thần tài, cũng như cần thời gian mấy ngày để chuẩn bị.
Mấy ngày đối với đám người Lục Ly không là gì, chúng nhân an tâm nghỉ lại, Phủ Ma mang Cam Lâm đi ra, lần nữa căn dặn một phen. Lục Ly về phòng định ngủ một giấc, để trạng thái đạt tới đỉnh phong.
Nhưng về lại phòng, hắn làm thế nào cũng không ngủ được, rốt cuộc sắp phải đi tới một nơi xa lạ, ở đó còn tràn ngập nguy cơ, rất có thể một đi không trở lại.
Tử Dương đại lục cách Phi Hỏa đại lục quá xa, phải băng qua một đại lục và một hải vực bát ngát. Lại nói, dù là Tử Dương đại lục cũng rộng lớn vô cùng, tính ra phải gấp mười Nhị trọng thiên. Nếu không thể mở ra Vực môn, phải truyền tống từ thành trì này đến thành trì khác, không biết phải mất bao lâu mới đến nơi.
- Nghịch Long Cốc!
Lục Ly thì thào, trong tay hiện ra viên hạt châu màu vàng, hắn chăm chú quan sát một phen, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, hạt châu này là bảo vật gì? Tại sao chỉ cần lộ ra hạt châu liền có thể đổi lấy Cổ Quyển từ Nghịch Long Cốc.
Ông!
Lục Ly tùy ý phóng thích thần lực, hạt châu bất ngờ phát sáng, thần niệm Lục Ly theo đó quét vào. Hắn ngạc nhiên cảm ứng một phen, phát hiện hạt châu là một Thần khí không gian, hơn nữa không gian bên trong còn rất lớn.
- Cổ Kinh!
Rất nhanh, mắt Lục Ly sáng rực lên, trong không gian trống rỗng có một tờ Cổ Kinh, xem ra Đại Ma Vương muốn dùng Cổ Kinh để trao đổi Cổ Quyển với người Nghịch Long Cốc.
- Ồ!
Lục Ly quét qua không gian xung quanh, phát hiện bên trong còn một chiếc ấn nhỏ, tiểu ấn kia nhìn có vẻ rất quen, hắn trầm ngâm một lát rồi lấy ra tiểu ấn.
Tiểu ấn hiện ở trong tay, thoạt nhìn nó như một ngọn núi nhỏ, Thần Văn lấp lánh trên tiểu ấn khá là quen mắt, hắn chăm chú quan sát, tròng mắt đột nhiên co rụt lại.
Ông!
Hắn lấy ra Thần Sơn, Thần Sơn và tiểu ấn đồng thời sáng lên, sau đó lần lượt bay về phía đối phương, cuối cùng va chạm vào nhau. Không phát sinh nổ tung, chỉ một đạo bạch quang lấp lánh, tiểu ấn biến mất tại bên trong Thần Sơn.
- Chủ nhân, đây là tòa Thần Sơn thứ bảy!
Tiếng Tiểu Lục truyền âm vang lên trong đầu Lục Ly, Lục Ly ngơ ngác. Cửu Kỳ Sơn có tổng cộng chín tòa, năm đó bị đánh tan, ba tòa còn lại không biết ở đâu. Không ngờ trong hạt châu màu vàng này lại có một tòa.
- Đúng rồi...