Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly thấy tên quân sĩ kia lại định rời đi, bèn cắn răng lần nữa lấy ra một gốc thiên địa thần dược, đưa qua hỏi:
- Đại nhân, sao vị tiền bối kia có thể rời đi nhanh như vậy? Có đường tắt nào à?
Lục Ly không muốn ở lại đây cả trăm năm, nếu Tu La lão nhân đã có thể rời đi trong vòng một tháng, bọn hắn cũng có thể tìm đường tắt, khoái tốc rời khỏi đây.
Muốn đến Nghịch Long Cốc, hắn phải vượt qua một đại lục và một mảnh hải vực, nếu bị nhốt ở đây cả trăm năm, như vậy muốn đến Nghịch Long Cốc chẳng phải cần tới cả vạn năm?
- Muốn nhanh chóng đi ra?
Quân sĩ cười hắc hắc nói:
- Cái này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó. Sở dĩ tiền bối kia của ngươi có thể rời đi nhanh như vậy là nhờ lên Quyết Đấu Trường, hắn cầm Băng Tâm Tinh đánh cược với người khác. Thắng liền năm trường, kiếm đủ một vạn Băng Tâm Tinh, mới đầu hắn áp chế thực lực ở Tam Kiếp đỉnh phong, rất nhiều người đều bị hắn lừa...
- Đánh cược?
Tròng mắt ba người Lục Ly Cam Lâm Tần Chiến sáng rực lên, đánh cược, trò này Lục Ly đi làm là thích hợp nhất.
Ngoài mặt hắn chỉ có cảnh giới Nhị Kiếp, chiến lực tổng hợp lại tương đương Tam Kiếp đỉnh phong, đi đánh cược với người, khả năng chiến thắng sẽ rất cao... Nếu may mắn, không chừng sẽ kiếm đủ ba vạn Băng Tâm Tinh chỉ trong một tháng.
Phanh phanh phanh!
Mấy vạn dặm dưới lòng đất Băng Phong Cốc, trong hầm mỏ vang lên từng hồi tiếng vang trầm muộn. Ba người chính đang đánh lên tảng đá trước mặt, chiến lực ba người này đều rất cường đại, nhưng tảng đá nơi đây cứng rắn đến biến thái, ba người đánh nguyên một nén hương mà vẫn chưa thể hoàn toàn oanh phá.
Oanh!
Lại qua nửa nén hương, tảng đá rốt cục cũng vỡ, bên trong có một hạt tinh thạch màu tuyết trắng, bốn phía tinh thạch là hàn khí âm u, không gian xung quanh đều bị đông kết.
Hưu!
Một bàn tay chộp tới, bàn tay kia vừa mới tới gần tinh thạch màu trắng liền lập tức bị đông cứng, chẳng qua tinh thạch vẫn bị chộp vào trong lòng bàn tay, thu vào không gian giới chỉ.
- Viên thứ năm!
Lục Ly khẽ thở dài, sau một hồi vận công, băng trên tay mới từ từ tan ra. Ba người đã đi xuống quặng mỏ sáu ngày, lại chỉ mới tìm được năm viên Băng Tâm Tinh. Đấy còn là Lục Ly mượn nhờ Huyết Linh Nhi thăm dò tình hình bốn phía, bằng không nếu chỉ dựa vào thần niệm, sáu ngày này bọn hắn có thể tìm được một viên Băng Tâm Tinh cũng đã rất không sai.
Băng Tâm Tinh không khó tìm!
Nhưng đào móc lại khó khăn dị thường, đá bao bọc bên ngoài Băng Tâm Tinh quá cứng rắn, mỗi lần muốn phá mở đều cần thời gian rất lâu, độ cứng của đá này chắc phải sánh ngang bí bảo.
Lục Ly có Thần Thiết, nếu cầm Thần Thiết mà nện, đoán chừng có thể nhẹ nhàng đánh tan tảng đá. Nhưng Thần Thiết há có thể dễ dàng sử dụng? Thần uy Thần Thiết quá thịnh, vừa dùng ra toàn bộ sơn cốc đều biết, đến lúc đó hắn sẽ chết rất thảm.
Đến đây đã sáu ngày, trong hầm mỏ cũng gặp qua một vài người, ba người vốn định tìm hiểu chút tin tức. Chỉ là người nơi đây căn bản không để ý bọn hắn, thậm chí tới gần còn lộ ra địch ý, nếu ba người có hành động gì, e là đối phương sẽ động thủ.
Trong sơn cốc không thể động thủ, nhưng trong hầm mỏ thì chắc là được!
Bởi vì bọn hắn thấy được rất nhiều hài cốt trong hầm mỏ, bởi thế ba người không dám tiến sâu, sợ bị người ngấm ngầm hạ độc thủ.
Quặng mỏ nơi đây thông suốt bốn hướng, đất đá xung quanh đều cứng rắn như hàn thiết, dù trong lòng đất có phát sinh đại chiến, bên trên cũng vẫn không hề hay biết. Giết người sau đó đi một vòng, ai cũng đừng hòng tra ra được.
Hai gốc thiên địa thần dược đổi lấy hai tin tức, nhưng Lục Ly không có quá nhiều thần dược để tiếp tục tìm hiểu. Thế nên đối với Tam trọng thiên ba người vẫn hai mắt đen thui, hoàn toàn không biết gì, đành phải trước đi xuống quặng mỏ đào móc chút Băng Tâm Tinh.
Tu La lão nhân ở lại đây một tháng liền rời đi, quân sĩ nói hắn đánh cược thắng một vạn Băng Tâm Tinh. Ba người Lục Ly cũng tính chọn cách này, đã muốn đánh cược, tự nhiên phải cần tiền vốn, không có Băng Tâm Tinh, ai chịu đi đánh cược với ngươi?
- Tiếp tục đào, chí ít cũng phải kiếm được mấy chục viên Băng Tâm Tinh!
Lục Ly phất tay, Huyết Linh Nhi thăm dò được phía trước có một viên Băng Tâm Tinh. Ba người Lục Ly đi tới, cảm ứng một phen, phát hiện viên Băng Tâm Tinh này cất giấu rất sâu, muốn khai quật chí ít phải phá tan phiến đá sâu vài chục trượng, đoán chừng cần mất nửa canh giờ.
- Đào thôi...
Lục Ly không dám lấy ra Thần Thiết, cũng không dám lấy ra Trần Vương Ấn, Thiên Biến Đỉnh năm đó đánh giết Vân Khai Nguyệt đoạt được cũng không dám dùng, chỉ phải dựa vào nắm đấm để nện.
Cam Lâm và Tần Chiến cũng không dám sử dụng bí bảo, trước khi thăm dò rõ ràng tình hình ở Tam trọng thiên, trên người lộ ra trọng bảo sẽ rất dễ trở thành mục tiêu cho kẻ khác tấn công.
Ba người đánh nửa canh giờ, rốt cục oanh phá phiến đá mấy vài chục trượng, một viên Băng Tâm Tinh xuất hiện trong khe đá, nhục thân Tần Chiến và Cam Lâm không đủ mạnh, đành phải trông chờ Lục Ly đi lấy.
Hưu!
Đúng lúc này, không gian chớp động, một roi dài màu đen đâm ra, thoáng chốc đã vọt vào trong khe đá cuốn lấy Băng Tâm Tinh.
- Hả?
Ba người Lục Ly biến sắc, bọn hắn vất vả đào móc Băng Tâm Tinh, kết quả lại có người dám nẫng tay trên. Tuy Lục Ly tự nhủ chính mình đến Tam trọng thiên phải đê điệu, nhưng há có thể uất ức đến vậy, người ta lấn át đến trên đầu mà vẫn không đáp trả.
Hắn thò tay ra nhanh như thiểm điện, thoáng chốc liền bắt lấy roi dài màu đen kia, cánh tay đột nhiên dùng sức, không gian thoáng khẽ ba động, một bóng đen chui ra.
Khặc khặc!
Đi ra là một lão giả, khí tức như có như không, không cảm ứng được cảnh giới cụ thể. Đối phương rất gầy, gầy đến độ chỉ còn da bọc xương. Trong mắt chất đầy vẻ ngoan độc, khiến người nhìn vào không rét mà run.
Hắn liếc nhìn Lục Ly một lượt, cười quái dị nói:
- Thằng nhãi, bắt lấy roi của lão phu là gì? Chẳng lẽ muốn động thủ? Phải biết, Băng Phong Cốc cấm chỉ động thủ.