Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lời này của lão giả khiến Tần Chiến và Cam Lâm không khỏi phẫn nộ, chẳng qua Cam Lâm và Tần Chiến cũng biết, ở đây không thể làm loạn, hết thảy phải nghe Lục Ly. Lần này Tần lão gia tử và Phủ Ma đều dặn dò, tới Tam trọng thiên liền cùng theo Lục Ly, cái gì cũng phải nghe theo hắn.
Tay Lục Ly vẫn không buông, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, nói:
- Lão trượng, chúng ta vất vả lắm mới đào ra được viên Băng Tâm Tinh này, ngươi cứ vậy đoạt đi, việc này thực sự không đúng.
- Sao gọi là đoạt?
Lão giả áo đen cười lạnh nói:
- Lão phu vừa mới đến đây, nhìn thấy trong khe đá có một viên Băng Tâm tinh, đây gọi là thần vật chọn người có duyên, ngươi chậm thua lão phu một bước, trách ai được?
- Lão trượng nhất định cứ phải muốn tranh cướp?
Lục Ly không nói nhảm thêm nữa, trong mắt chớp qua sát cơ nhàn nhạt, gằn giọng nói:
- Trong giới chỉ này của ta còn có năm viên Băng Tâm Tinh, nếu lão trượng ngươi cảm thấy đủ tự tin, có thể tới mà cướp!
- Vậy được!
Trong mắt lão giả lóe lên quang mang tàn nhẫn, thân hình hóa thành một cơn gió cứ thế đột nhiên tan biến, roi dài theo đó uốn éo, như một con rắn độc bay tới Lục Ly.
- Lục Ly!
Cam Lâm và Tần Chiến khẩn trương kinh hô, vội lấy ra bí bảo định động thủ, Lục Ly lại khoát tay, sau đó vung lên thiết quyền, bất ngờ nện tới không gian trước mặt.
Oanh!
Một đạo thân ảnh ngưng kết trong hư không, giơ lên nắm đấm đụng nhau với Lục Ly, cả người Lục Ly khẽ lay động, lão giả kia lại bị nện bay, khóe miệng tràn ra một tia huyết dịch.
- Khặc khặc!
Lão giả bò dậy giật tay ra sau, roi dài vốn định quấn quanh Lục Ly bay ngược trở về, hắn cười lạnh hai tiếng nói:
- Tiểu hữu thực lực không sai, lão phu nhìn lầm, đắc tội, cáo từ!
- Ta cho ngươi đi rồi ư?
Lục Ly được thế không tha người, trong tay hiện ra chiến đao, đây không phải Thất Tinh Đao, mà là chiến đao do Thiên Biến Đỉnh hóa thành. Hắn khóa chặt lão giả nói:
- Ngươi thử động đậy xem, ta sẽ khiến ngươi đầu một nơi thân một nẻo, ngươi tin không?
- Đừng, không cần, không cần!
Trên mặt lão giả tức thì hiện lên ý cười nịnh nọt, bước nhanh đến, đứng cách chừng mấy trượng, nói:
- Vị tiểu công tử này, cần gì nóng tính thế? Hỏa khí lớn thương gan, vừa rồi lão hủ chỉ đùa chút thôi, chỗ này có một viên Băng Tâm tinh, tính là lão phu bồi tội các ngươi, thế nào?
- ...
Tần Chiến và Cam Lâm nhìn nhau, cả hai không khỏi nghẹn lời, lão giả này trở mặt quá nhanh, đúng là tiểu nhân lấn yếu sợ mạnh điển hình.
Lục Ly thần sắc không biến, còn thúc giục đại đạo chi ngấn ngấm ngầm giới bị, sau khi xác định lão giả không có dị động, hắn mới lạnh giọng nói:
- Băng Tâm Tinh ngươi cứ giữ lấy, ta có vài chuyện muốn hỏi, ngươi thành thật trả lời, việc này xem như bỏ qua.
- Dễ nói dễ nói!
Lão giả cười bồi, thần sắc không khác gì một tên nô tài, nói:
- Tiểu công tử muốn hỏi gì? Cứ nói đừng ngại, lão hủ biết gì nói nấy.
- Được!
Tần Chiến và Cam Lâm không khỏi mừng thầm, lão giả phối hợp như thế, hẳn là bọn hắn có thể hỏi dò càng nhiều tin tức về Tam trọng thiên, không đến nỗi hai mắt tối đen đi loạn lung tung.
Lão giả tên Lão Quý, đã ở Băng Phong Cốc này rất nhiều năm, theo như lời hắn nói thì đã có mấy vạn năm. Hắn không phải không thể rời Băng Phong cốc, mà là hắn thích nơi này, bởi vì ở đây hắn có thể thu được Băng Tâm Tinh.
Băng Tâm Tinh là thần tài luyện khí rất tốt, đất đá xung quanh Băng Tâm Tinh vô cùng cứng rắn, từ đó đủ thấy Băng Tâm Tinh cứng rắn đến cỡ nào.
Một viên Băng Tâm Tinh nếu cầm đi bán có thể giá trị tới một trăm Thần Thạch. Thần Thạch là tiền tệ thông dụng ở Tam trọng thiên, Thần Thạch có thể trực tiếp luyện hóa, nhanh chóng bổ sung thần lực.
Thần Thạch mua được hết thảy bảo vật, thần dược, bí tịch, Thần Binh có thể mua được. Thậm chí, chỉ cần ngươi có đủ Thần Thành, Đế Binh đều có thể mua.
Về phần Băng Tâm Tinh được len lén bán ra như thế nào, Lão Quý lại không nói, Lục Ly cũng không hỏi.
Bất cứ nơi quang minh nào, đằng sau cũng sẽ có chỗ hắc ám, Băng Tâm Cốc lớn như vậy, tồn tại nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ nảy sinh không ít vấn đề mục nát. Muốn len lén tuồn Băng Tâm Tinh ra ngoài, bọn Lão Quý tự nhiên phải cấu kết với một vài quân sĩ, thậm chí là thống lĩnh.
Băng Phong Cốc là địa bàn dưới tay Sâm Đồ, một lãnh chúa tại Tử Dương đại lục, tại Tam trọng thiên lãnh chúa là đại nhân vật rất mạnh, Tử Dương đại lục có ba vị Đại Đế, dưới tay mỗi vị Đại Đế lại có mấy vạn lãnh chúa. Nói cách khác, lãnh chúa là đại nhân vật siêu cấp tiệm cận nhất với Đại Đế.
- Ba vị Đại Đế?
Lục Ly không ngờ Tam trọng thiên lại có nhiều Đại Đế đến vậy. Vốn hắn tưởng toàn bộ Tam trọng thiên chỉ có vài vị Đại Đế mà thôi, rốt cuộc nói thế nào cũng là một phương Đại Đế, lại không ngờ đại lục nhỏ nhất đã có tận ba vị Đại Đế. Hắn kinh ngạc hỏi:
- Toàn bộ Tam trọng thiên có bao nhiêu Đại Đế?
- Chắc phải bốn năm mươi người!
Lão Quý nói, nghĩ nghĩ một hồi lại bổ sung:
- Tam trọng thiên còn có rất nhiều thế gia và đại tộc viễn cổ, Thánh Chủ và tộc trưởng gia tộc bọn họ có thực lực tương đương cấp Đế, bởi vậy nếu tính ra, cường giả cấp Đế chắc phải có hai ba trăm người.
- Hai ba trăm người?
Ba người Lục Ly hít sâu một hơi khí lạnh, không ngờ Tam trọng thiên lại có nhiều cường giả cấp Đại Đế đến vậy. Chẳng qua đối với khái niệm cấp Đế, ba người Lục Ly đều tương đối mơ hồ, Lục Ly nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp:
- Cấp Đế là cảnh giới mấy kiếp?
- Nói mấy kiếp có chút không thỏa đáng!
Lão Quý giải thích nói:
- Tam trọng thiên có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, rất nhiều chủng tộc đặc thù và công pháp tu luyện kỳ dị, có cường giả căn bản không độ thiên kiếp, vậy nên nói mấy kiếp có chút không thỏa đáng. Nếu cứ phải dùng mấy kiếp để hình dung, như vậy... chiến lực tổng hợp của cấp Đế hẳn là tương đương cường giả Thất Kiếp, lãnh chúa thì tương đương cường giả Lục kiếp!
- Thất Kiếp?
Ba người Lục Ly thoáng sửng sốt, vốn bọn hắn cho là người Tam trọng thiên chỉ mạnh hơn một chút so với người Nhị trọng thiên, không ngờ lại chênh lệch xa đến vậy.