Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đối với bọn hắn mà nói, cường giả Tứ Kiếp đã là núi cao không thể chạm, lại không ngờ Tam trọng thiên có tận mấy trăm cường giả Thất Kiếp. Cường giả Tứ Kiếp đã mạnh đến không hợp lẽ thường, Thất Kiếp còn sẽ mạnh đến đâu, căn bản không cách nào tưởng tượng.
Ba người Lục Ly trầm mặc một lúc, lát sau Cam Lâm mới nhỏ giọng hỏi:
- Thế trên cấp Đế còn cấp nào nữa không? Mạnh nhất ở Tam trọng thiên chính là Đại Đế?
- Có!
Lão Quý rất khẳng định nói:
- Trên Đại Đế liền là Thánh Hoàng, chỉ là hiện tại Tam trọng thiên đã không có Thánh Hoàng, vị Thánh Hoàng cuối cùng đã về cõi tiên từ sáu vạn năm trước. Cấp Đế là mạnh nhất, giữa cấp Đế với nhau, chiến lực cũng có chênh lệch, hiện tại ở Tam trọng thiên có ba Đại Đế được công nhận là mạnh nhất, gồm Luân Hồi Đại Đế, Tiêu Dao Đại Đế, Chúc Thiên Đại Đế.
Ba người Lục Ly yên ắng nhớ kỹ ba cái tên này, Tần Chiến mở miệng:
- Thế chư thiên mặt trên thì sao? Chẳng phải nói tổng cộng có bảy tầng trời ư? Chư thiên mặt trên có cường giả cấp Thánh Hoàng không?
- Chư thiên mặt trên đều sụp đổ cả rồi...
Lão Quý tròn mắt đáp, việc này đã là thường thức mà tất cả người Tam trọng thiên đều biết.
Hắn kiên nhẫn giải thích cho ba người, vốn Tam trọng thiên không có nhiều cường giả như vậy, hơn một trăm vạn năm trước toàn bộ chư thiên mặt trên đều sụp đổ, vô số cường giả đại tộc thế gia tràn vào Tam trọng thiên, Tam trọng thiên mới xuất hiện nhiều cường giả như bây giờ.
- Thánh Hoàng!
Lục Ly bất giác có chút kích động, trong tay hắn có một khối nghi là mảnh vỡ Thần Binh Thánh Hoàng, đây chính là mảnh vỡ binh khí mạnh nhất trong thiên địa.
- Nếu Thánh Hoàng đã là mạnh nhất trong thiên địa, vậy vì sao binh khí của bọn hắn lại bị nứt vỡ?
Lục Ly nghĩ không thông, Thánh Hoàng cường đại như vậy, ai có thể giết chết Thánh Hoàng? Nếu là chết đi tự nhiên, vậy sao binh khí bọn hắn lại vỡ vụn?
- Chúng ta muốn đi Phi Hỏa đại lục, ngươi có biết lối tắt nào không?
Lục Ly hỏi ra vấn đề then chốt nhất, Tam trọng thiên có vô số cường giả, chút thực lực của bọn hắn tính ra chẳng đáng là gì, tốt nhất phải nghĩ cách mau chóng đi tới Phi Hỏa đại lục, làm xong chính sự trước cái đã.
- Đi Phi Hỏa đại lục?
Trong mắt Lão Quý chớp qua một tia kinh ngạc, sau đó cười khổ nói:
- Ba vị tiểu công tử có phải nghĩ nhiều rồi không? Nếu không có cường giả mang đi, các ngươi cả đời đều không đi được Phi Hỏa đại lục?
- Ngươi đùa?
Mặt Tần Chiến đen lại, dù Phi Hỏa đại lục có xa đến mấy, bọn hắn bay mấy vạn năm chẳng lẽ vẫn không tới được?
Cam Lâm cũng có vẻ không phục, lạnh giọng nói:
- Chúng ta cứ truyền tống qua từng thành trì một, dù hơi phí thời gian, cũng làm gì đến nỗi cả đời đều không tới được?
- Truyền tống?
Lão Quý cười hắc hắc nói:
- Truyền tống vô cùng đắt đỏ, ta nói thế này cho các ngươi dễ hiểu, ta ngây ngốc ở Băng Phong Cốc mấy vạn năm, nhưng tổng tài phú nắm trong tay lại chỉ đủ truyền tống nửa vòng Tử Dương đại lục. Quan trọng hơn chính là, các ngươi phải vượt qua một hải vực, hải vực kia tên là Ngân Viêm hải vực, nơi đó không có truyền tống trận, đừng nói với chiến lực ba vị, dù là lãnh chúa muốn một mình vượt qua Ngân Viêm hải vực cũng hẳn tất chết không nghi ngờ.
- Cái gì!
Ba người biến sắc, lãnh chúa chính là cường giả tương đương Lục Kiếp, thế mà vẫn không vượt qua được hải vực, rốt cục mảnh hải vực này hung hiểm đến cỡ nào?
Nghe đến đó, ngay cả Lục Ly cũng hoảng, lãnh chúa đều không thể vượt qua Ngân Viêm hải vực, e rằng ba người bọn họ có mất cả đời đều không đi được Phi Hỏa đại lục. Nhưng nếu đã không cách nào đi, tại sao Đại Ma Vương lại an bài cho hắn nhiệm vụ này?
- Vậy có thể mở ra Vực môn không?
Lục Ly vẫn chưa hết hi vọng, hắn hỏi:
- Chẳng phải siêu cấp đại gia tộc có thể mở ra Vực môn ư? Nếu chúng ta mời được siêu cấp đại gia tộc mở ra Vực môn, liệu có thể trực tiếp đi Phi Hỏa đại lục?
Trong mắt Tần Chiến và Cam Lâm đều bùng lên hi vọng, theo như lời Lão Quý nói, nếu bọn hắn không chọn cách khác, dù có thể bình an đến được Phi Hỏa đại lục, đoán chừng cũng phải mất mấy chục vạn năm. Mấy chục vạn năm dùng để đi đường, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ lắm rồi.
- Vực môn?
Trên mặt Lão Quý hiện lên vẽ giễu cợt, nói:
- Dù cường giả mở ra Vực môn thì cũng chỉ có thể vượt qua gần phân nửa Tử Dương đại lục, chẳng lẽ cường giả kia phải bồi cùng các ngươi suốt cả chặng đường, liên tiếp mở ra Vực môn mà đi? Mở ra Vực môn phải tiêu tốn rất nhiều thần tài đỉnh cấp, các ngươi có kham nổi đại giá như thế không? Ngoài ra nếu cứ một đường mở ra Vực môn mà đi thì cũng phải vượt qua Ngân Viêm hải vực, cứ cho các ngươi mời được một tên lãnh chúa mở ra Vực môn, muốn vượt qua Ngân Viêm hải vực cũng là điều vô cùng khó khăn. Trừ phi...
- Trừ phi cái gì?
Thấy Lão Quý không nói tiếp, Tần Chiến thoáng chốc cuống lên, liên thanh hỏi:
- Lão Quỷ, có gì cứ nói thẳng. Đừng ấp a ấp úng thế.
- Trừ phi các ngươi có thể mời được một vị Đại Đế!
Lão Quý cười tủm tỉm nói:
- Đại Đế đều là cường giả nghịch thiên, nắm trong tay ngàn vạn thần thông, đoán chừng có thể một hơi mang các ngươi đi Phi Hỏa đại lục, cùng lắm chỉ tiêu tốn chừng một ngày mà thôi. Chỉ là, các ngươi quen biết Đại Đế ư? Ngoài ra, ta gọi Lão Quý, không gọi Lão Quỷ!
Từ chỗ Lão Quý được đến rất nhiều tin tức, còn nghe ngóng không ít bí văn trong Băng Phong Cốc, từ Băng Phong Cốc mà muốn ra ngoài không khó, song rất nhiều người lại không muốn đi, ngược lại muốn lưu lại.
Bởi vì Băng Tâm Tinh rất đáng tiền!
Ở Tam trọng thiên rất nguy hiểm, không cẩn thận liền sẽ mất mạng, có thể an ổn kiếm Thần Thạch ở Băng Phong Cốc, bọn hắn hà cớ gì phải ra ngoài mạo hiểm?
Ở Băng Phong cốc có rất nhiều cơ hội để kiếm Băng Tâm Tinh, đánh cược chính là phương thức tốt nhất, chỉ là đánh cược sẽ có nguy hiểm, nhất thời không may sẽ thua đến táng gia bại sản.
Băng Tâm Tinh có thể trao đổi, tỉ như Lục Ly cầm ra Thiên Biến Đỉnh, đoán chừng không khó để đổi được một vạn Băng Tâm Tinh, rốt cuộc nói thế nào Thiên Biến Đỉnh cũng là một kiện bí bảo cường đại, nhưng Lục Ly sẽ không làm thế.